Diệp Thanh An đi tới rồi dừng lại trước mặt họ. Nàng tính nói gì đó nhưng cảm giác miệng như bị chặn lại rất khó phát ra tiếng.
Lúc nàng có ý định thôi thì Mặc Như nhân cơ hội biểu hiện mình là một người 'tốt bụng' giúp chủ nhân một tay bằng cách nhéo một cái thật đau vào eo nàng.
''A'' Diệp Thanh An giật mình kêu lên một tiếng, quay ra nhìn Mặc Như. Nàng ấy cũng biết nhân cơ hội ghê, muốn nhắc thì nói nhỏ là được. Nhéo gì đau thế! Rõ ràng là thừa cơ mà.
Diệp Thanh An hít một hơi thật sâu, nàng quay mặt ra chỗ khác không nhìn vào bọn họ, mặt hơi đỏ nói: ''Lạc nương được gả vào Diệp gia một cách danh chính ngôn thuận, vả lại mấy năm nay còn quản lí nơi này rất tốt. Xứng đáng được lên làm chính phi. Chỉ là sẽ có người chê xuất thân của bà ấy nên sẽ có vài lời không hay. Nhưng người cứ nói với họ là chuyện nhà chúng ta không đến lượt họ chỉ tay năm ngón bàn luận.''
Nàng nói xong thì hơi hé một mắt nhìn sắc mặt mọi người. Khuôn mặt tuy có vài phần ngạo nghễ nhưng lời nói lại rất tôn trọng với mọi người.
Ai cũng rất ngạc nhiên, đặc biệt là Lạc Hy.
Một người luôn bình tĩnh như Lạc nương vậy mà khi nghe thấy nàng nói vậy, nhịn không được mà rơi nước mắt.
Diệp Thanh An như không chịu nổi liền lập tức chạy vào xe ngựa: ''Khụ,... Mọi người không cần tiễn nữa. Tạm biệt!''
Mặc Như nhìn nàng thở dài, thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-nhan-vuong-phi-la-nu-ba-vuong/2628083/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.