Mặc Như lập tức xuống ngựa.
Có lẽ do tức đến máu tăng xông mà quên luôn cách xuống ngựa, nên cách xuống ngựa của Mặc Như... là lăn xuống.
Không sai, là lăn từ trên lưng ngựa xuống.
"A, đau..."
Diệp Thanh An: "..."
Mộ Dung Trì Yến: "..."
Mặc Như nhìn hai cặp mắt không che giấu đang nhìn mình chằm chằm cũng không xấu hổ. Ngược lại còn vươn cánh tay giật giật góc áo của DiệpThanh An.
"Chủ nhân, ta đau."
Diệp Thanh An: "Thả xuống."
Mộ Dung Trì Yến cũng chẳng nói gì mà đặt nàng xuống đất.
Lúc chân có trọng lực DiệpThanh An liền qua chỗ Mặc Như đỡ nàng ấy đứng dậy.
Khi này chân của Mặc Như vẫn còn tê chưa thể đứng được nên thuận thế dựa cả người lên Diệp Thanh An.
Nàng định đưa Mặc Như về Tịnh Hương các thì như nhớ ra cái gì đó liền đưa tay lấy tay nải trên lưng ngựa. Từ trong đó lôi ra gốc hàm châu linh thảo đưa cho Mộ Dung Trì Yến.
"Vương gia có thể mang vào cung giúp ta không, người của ta bị thương rồi, ta muốn chăm sóc nàng ấy."
"Được."
Mộ Dung Trì Yến tiếp lấy linh thảo, hắn nhìn hai người suy nghĩ, DiệpThanh An chỉ cần gọi đại phu cho nàng ấy là được mà, chẳng lẽ tình cảm của tỷ muội hai người lại không bằng một nô tỳ. Nhưng lại thấy nàng mạo hiểm vì tỷ tỷ như thế cũng đâu giống giả vờ.
Mà nếu tính theo tính mạng thì chắc chắn Diệp Thư Tâm nguy hiểm hơn.
Cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-nhan-vuong-phi-la-nu-ba-vuong/2628058/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.