Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71
Chương sau
Diệp Thanh An nghĩ nghĩ một chút rồi mới nhớ tới Viên Hân. Tuy nàng không quan tâm người này lắm nhưng nếu không lầm thì... "Viên Hân nói là muốn gặp một người." Diệp Thanh An nhìn Mộ Dung Trì Yến: "Vương gia nghĩ nàng ấy đi gặp ai?" "Người của ngươi sao ta biết được." Mộ Dung Trì Yến khó chịu lên tiếng, cả người hắn cảm thấy không tự nhiên trước ánh mắt nghi hoặc của nàng. Đặc biết là sau câu hòa ly khi nãy. Diệp Thanh An: "Phải không?" "Ý gì?" Diệp Thanh An cười nhạt: "Chẳng có gì." Mộ Dung Trì Yến suy nghĩ một lát rồi nghĩ tới một khả năng, lúc hắn muôn lên tiếng thì xe ngựa đã dừng lại. "Ta..." "Vương gia, vương phi đến nơi rồi." Diệp Thanh An không để ý mà bước ra khỏi xe ngựa. "Diệp Thanh An." Mộ Dung Trì Yến gọi tên nàng từ phía sau. Diệp Thanh An nghi hoặc quay đầu lại thì nghe hắn nói. "Trước đây là ta không đúng, nếu ngươi không thích Viên Hân ta sẽ tìm người mới cho ngươi." Diệp Thanh An: "Không cần, Viên Hân rất tốt. Chỉ là ta không thích bị kẻ khác nhìn chằm chằm thôi." Nàng chỉ để lại một câu rồi không quan tâm tới tâm trạng của hắn mà đi về Tịnh Hương các. Mộ Dung Trì Yến ngây ngốc ở trên xe ngựa rất lâu, đến lúc Vĩnh Bân gọi hắn mới có thể lấy lại tinh thần. "Vương gia sao vậy?" "Không có gì." Mộ Dung Trì Yến bước xuống, hắn mở miệng: "Rút ám vệ theo dõi vương phi lại." "Vâng." Vĩnh Bân không hiểu sao lần vào cung này quan hệ của hai người họ rất kì lạ. Nhưng hắn cũng không dám hỏi nhiều chỉ đành nghe theo lệnh. Bên phía Diệp Thanh An cũng chẳng khá hơn là bao. Nàng vừa về đã bị Mặc Như quấn lấy kể khổ. "Chủ nhân, ta muốn quay ngược thời gian." Diệp Thanh An: "Ngươi nhìn trúng một tiệm cầm đồ tính đi cướp nhưng vì bị thương nên không thể tới đó?" Mặc Như: "..." Mặc Như rất là cạn lời trước EQ của chủ nhân nhà mình. IQ cao đúng là chẳng được cái tích sự gì. "Đồ đầu gỗ." Mặc Như tức giận không kìm được mắng Diệp Thanh An một câu. Diệp Thanh An nghĩ nghĩ một chút cũng không có phủ nhận chỉ "Ân" một tiếng. "Ha hả" Mặc Như hoàn toàn bị chọc rồi. Mặc Như: "Hứ, ngài có biết tại sao đến giờ mình vẫn là cẩu độc thân không?" "Tại sao?" "Đây người ta gọi là ế bằng thực lực đó." "À, ra vậy." DiệpThanh An vẫn không hiểu lắm, chỉ đơn giản cảm thấy câu nói này rất có lý. Mặc Như cũng biết là nàng không vào đầu câu nói này. Nàng ấy thở dài ngao ngán. Mặc Như: "Hôm ta với ngài đi hái thuốc, ở đây tổ chức lễ hội dành cho cặp đôi đó, ta cũng muốn đi a." "Vậy liên quan gì tới ngươi. Dật cũng đâu có ở đây." Mặc Như nghe tới cái tên này liền dừng lại vài giây. Người yêu kiếp trước của nàng ấy tên Mặc Dật. Diệp Thanh An cũng biết mình đã nói lời không nên liền xin lỗi Mặc Như. "Xin lỗi, khiến ngươi nhớ lại điều không vui." "Không sao, chúng ta có thể xuyên không thì có lẽ A Dật cũng có thể. Dù không thể gặp nhau nhưng người đó chắc chắn sẽ mong ta được hạnh phúc." "Dù là bên nam nhân khác?" "Đúng vậy." Mặc Như không do dự đáp. "Sao ngươi biết." EQ thấp hỏi. "..." Mặc Như: "Là sức mạnh tình yêu." Diệp Thanh An ngẫm nửa ngày cũng không nặn ra được hình thể của nó ra sao, chỉ đành bỏ cuộc. Diệp Thanh An nghĩ nghĩ một chút rồi nói: "Vậy năm sau ta cải nam trang đi với ngươi, được không?" "Không được." Mặc Như buồn bã nói: "Phải đợi 3 năm nữa cơ, sự kiện này 3 năm mới có một lần." "Vậy 3 năm sau ta đi với ngươi." "Cứ thế đi." Diệp Thanh An: "Mà sao ngươi biết việc này." "Viên Hân khoe với ta mà, người ta còn mua quà tặng cho chúng ta nữa." "Thứ gì?" "Đồ ăn." "Ngon không?" Mặc Như: "Ngon, nhưng nuốt không trôi." "Nuốt không được mà ngươi vẫn bảo ngon tức là đã ăn rồi." Mặc Như: "Ăn rồi, chỉ là có thêm thứ khác." "Ân" Mặc Như: "Ngài không hỏi là gì à?" "Là gì?" Diệp Thanh An máy móc lập lại, nàng quả thực muốn kết thúc cái vấn đề mà mình không hiểu này. "Cẩu lương đó, cơm tró đó." Diệp Thanh An đã hiểu ra vấn đề rồi.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71
Chương sau