Khi yêu, tại sao lại khiến cho người ta đau khổ như thế? Người trong cuộc u mê, không có cách nào thoát ra khỏi cái mớ suy nghĩ hỗn độn luôn quẩn quanh trong đầu. Nàng yêu hắn, thế nhưng hắn chưa từng để tâm đến nàng dù chỉ một lần. Nàng đánh đổi cả tuổi xuân của mình chỉ để đổi lấy bóng lưng anh tuấn bất phàm của hắn, cùng với nỗi đau đang không ngừng âm ỉ trong lồng ngực. Nàng là làm sao thế này?
Yêu phải một người không nên yêu, cay đắng, chỉ có mình nàng phải gánh chịu. Nàng chỉ muốn ngày ngày an phận mà ngắm nhìn hắn, lẽ nào lại khó khăn đến như thế? Tại sao mọi chuyện lại không thể đi theo sự cưỡng cầu của nàng? Phải chăng, nàng sinh ra đã mang phận đau khổ cả một đời? Như thế, nàng phải làm sao thì mới có thể quên đi hắn được đây? Yêu hắn là nàng sai, nhưng nàng chưa hề một lần hối hận.
Vì chí ít, trong những tháng ngày năm ấy, nàng có thể thật tâm yêu một người, thật tâm thương nhớ một người. Mặc dù là đau lòng, nhưng vì để hắn có thể hạnh phúc, nàng tình nguyện gánh vác mọi nỗi đau thương trong lòng. Đứng từ nơi xa, ngắm nhìn người, đau... Con tim này, vì người mà đau đớn không dứt.