Sáng hôm sau, nàng theo lệnh tiểu thư khởi hành từ rất sớm. Trong lúc nàng trên xe ngựa nhìn ngắm khung cảnh thì ở La gia có nam nhân đứng ngồi không yên, tức giận đến đỏ mặt.
-Sao muội dám làm vậy?
Nhìn La Thiên Quân tức giận đùng đùng, đi tới đi lui trước mặt mình, La An vẫn thảnh nhiên uống trà. Nhàn nhạt lên tiếng:
-Có gì sao? Thuốc và đồ dùng của muội sắp hết sai nha hoàn đi mua thì có gì sai?
-Muội...-La Thiên Quân cứng họng.
-Ca ca... nếu như thật sự không duyên thì cũng đừng ép...-La An nói một câu tận đáy lòng. Nàng thật sự không muốn nhìn La Thiên Quân đau lòng mãi như bây giờ. Từng trải qua nên nàng hiểu rõ, giữa hôn nhân thân phận một người quá cao, một người lại thấp sẽ không có kết thúc tốt đẹp. Nàng không bi quan cũng không áp đặt bản thân mình lên ca ca và Thanh nhi nhưng nếu không làm họ dứt khoác người đau khổ cũng chỉ có hai người họ.
Gương mặt La Thiên Quân cũng lạnh lại, chàng trở lại thành chàng của ngày thường, ảm đạm, lạnh lùng.
-Ca ca biết! Nhưng ta chính là không buông bỏ được Thanh nhi...
La An nhìn ca ca mà đau lòng. Từ lúc hiểu chuyện nàng đã biết ca ca đối với Thanh nhi không chỉ là nha hoàn và chủ tử nữa... mà là tình yêu nam và nữ. Nàng cũng chẳng biết phải nói gì chỉ có thể vỗ về ca ca mong người yên lòng.
Ở khu chợ ở ngoại thành,
-Thanh nhi, tới rồi!- tên lái xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-hau/3204562/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.