Tối đến,
Trên bàn ăn rất nhiều sơn hào hải vị nhưng nàng đến động đũa cũng không động chỉ nhìn ra cửa. Nha hoàn đến cạnh nhìn nàng sốt ruột, Từ sang nay lúc nhận thư từ tướng quân hoàng hậu có gì đó rất lạ nhưng chuyện gì thì nàng cũng không thể tùy tiện hỏi. Nàng chưa dám dò xét tâm tư của chủ tử.
-Nương nương, đồ ăn cũng sắp nguội rồi. Hoàng thượng chắc sẽ không tới đâu. Hay là người dùng bữa trước.
Nàng cười lắc đầu, nhẹ nhàng lên tiếng:
-Chúng ta đợi thêm một chút nữa. Nếu Hoàng thương không đến vậy ta sẽ dùng bữa, ngươi yên tâm đi.
Vừa dứt lời bên ngoài đã vọng vào tiếng của công công: "Hoàng thượng giá đáo...."
Người vận long bào hiên ngang đi vào trước cửa. Người là hoàng thượng của triều Mãn, quyền uy tuyệt đối, thông minh, sắc sảo hơn người. Là đứa con trai mà Tiên đế ưng lòng nhất khi còn tại thế. Nàng cùng bọn nô tì quỳ xuống hành lễ.
-Hoàng thượng vạn tuế!
-Đứng lên!
Chàng lên tiếng, đến cả giọng nói cũng mang mười phần uy nghiêm, khí chất của bậc vương chúa. Nàng ngẩng đầu nhìn chàng, mỉm cười nhẹ. Hoàng thượng nhìn lên trên bàn ăn có rất nhiều món của mình thích liền cười mím. Chàng ra lệnh:
-Lui ra hết đi!
-Vâng, chúng nô tài cáo lui.
Trong phòng chỉ còn nàng và hoàng thượng, sự im lặng như muốn bức người. Dường như cả hai đều đang dò xét xem đối phương nghĩ gì. Hoàng thượng bước đến gần nàng, nhẹ nhàng lướt qua cũng để cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-hau/3204527/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.