Cổ Trấn Nhạc cúi đầu nhận lấy, mở ra thoáng nhìn thì sắc mặt bỗng dưng trở nên khó coi.
Ta ra hiệu bảo hắn không sao đâu, hắn cúi đầu run giọng đọc thánh chỉ: “Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết: Tính tình Cảnh Hoàng hậu ngang bướng, phách lối, mưu toan tranh giành quyền lực triều chính, can thiệp việc chính trị, sao có thể kế tục tổ tông làm mẫu nghi thiên hạ. Nay phế làm thường dân, khâm thử.”
Người trong cung xôn xao hết cả lên, không ai nghĩ tới Phó Ngọc lại dám phế ta.
Tuy ta đã muốn rời khỏi đây từ lâu, nhưng bây giờ nhìn nụ cười đắc ý hả hê của Hà Miểu Miểu thì chuyện Phó Ngọc làm chẳng là gì hết, ta vẫn cảm thấy hoang đường như xưa.
Ta không thèm để ý, hỏi câu: “Hoàng thượng nghĩ kỹ chưa, chuyện hôm nay đã đến nước này thì ta và ngươi đã không còn danh nghĩa vợ chồng nữa rồi.”
Phó Ngọc tức giận: “Thế thì sao? Ngươi muốn làm trái ý chỉ của trẫm sao?”
“Không dám.”
Phó Ngọc hừ một tiếng, cất cao giọng nói: “Trẫm đã mở lời vàng ý ngọc, nói một không hai thì nào có thể lật lọng được, hôm nay ngươi lập tức dọn ra khỏi cung Cảnh Dương, rời Hoàng cung luôn đi.”
Ta tất nhiên gật đầu, chuyện này cũng hợp ý ta.
Khi ta đang muốn cứ thế rời đi, bên tai lại nghe thấy giọng nói nũng nịu của Hà Miểu Miểu.
“Mũ phượng trên đầu nàng là đồ của ta, để nàng mang đi thì sao được?” Nàng nói với Phó Ngọc mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-hau-xung-de/2892386/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.