Dường như Trang Quý cơ hơi hoảng hốt, gắng gượng cười nói: “Bệ hạ đừng ôm con mãi thế kẻo mỏi tay. Để thần thiếp giúp người.”
Hắn gật đầu giao A Hàng cho nàng ấy, lại nhìn nàng ấy giao con cho cung nữ, sai bảo vài câu rồi để cho họ đem đứa bé ra ngoài.
Hắn ngồi xuống bên án kỷ. Trang Quý cơ đến gần, do dự mãi cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí nói: “Thần thiếp không biết giữa bệ hạ và Hoàng hậu nương nương đã xảy ra chuyện gì, nhưng thần thiếp cảm thấy trước nay bệ hạ và nương nương vẫn ân ái như vậy, chuyện lúc này có lẽ cũng chỉ là hiểu lầm…”
Hắn gõ tay lên bàn khiến nàng ấy nghẹn lại.
“Bệ hạ…”
“Trẫm biết quan hệ của Hoàng hậu với nàng tốt, nhưng những việc này không liên quan gì đến nàng, trẫm không muốn nghe nàng nhắc đến chuyện này nữa.” Hắn lạnh lùng nói: “Thường ngày nàng cũng năng đến ở cùng nàng ấy một chút, cũng xem như trung thành hết lòng.”
Nàng ấy ngập ngừng đáp lời: “Thần thiếp… đã hiểu…”
Hắn nhìn dáng vẻ của nàng ấy bèn thầm cười khổ.
Những việc này đâu chỉ không liên quan đến Trang Quý cơ, mà bất kì ai trong cung này cũng chỉ là một người ngoài cuộc. Chỉ có hai người bọn họ hãm vào, dây dưa khó lòng thoát thân.
Là ràng buộc, cũng là vận mệnh.
***
Sau ba tháng, Cố Vân Tiện lại nhìn thấy Hoàng đế.
Hắn ngồi một mình bên hồ Chước Trì, thậm chí đến Lữ Xuyên cũng không đưa theo. Chiều hôm đó nàng ăn điểm tâm hơi nhiều nên mang Liễu Thượng cung cùng ra ngoài đi dạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-hau-xoay-nguoi-ky/466163/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.