Chẳng khác nào bỗng nhiên từ tiết trời nắng gắt tháng sáu mà rơi vào hầm băng, sự lạnh lẽo kéo đến vừa nhanh vừa mãnh liệt.
Trong đầu Cố Vân Tiện lần nữa hiện lên bầu trời tuyết lạnh thấu xương kia, tuyết lông ngỗng ào ào bay vào phòng nàng, đồng thời khoét một lỗ lớn trong lòng nàng. Gió tuyết tranh nhau ùa vào, từ đó bên trong không còn lại chút hơi ấm nào.
Nàng không nhịn được rùng mình, bên trong ánh mắt ẩn chứa sự sợ hãi.
Hoàng đế chăm chú nhìn vào ánh mắt của nàng, thấy thế con ngươi nàng hơi co lại, bên trong cặp mắt chậm rãi hiện lên nỗi tuyệt vọng.
“Quả nhiên…” Hắn cười thảm một tiếng.
Phản ứng của nàng đã cho hắn biết được đáp án.
Lại có thể là thật.
Mấy ngày nay, hắn không ngừng tự nói với bản thân mình, đừng suy nghĩ nhiều. Hắn tự nhủ, trên thế gian này làm sao có chuyện nằm chiêm bao về kiếp trước như vậy? Thật sự quá mức hoang đường.
Hắn sợ hãi chân tướng, thế nên mới hốt hoảng tránh né, liên tiếp mấy ngày không đến gặp nàng.
Thế nhưng bây giờ, hắn cuối cùng đã biết.
Ác mộng đáng sợ kia không phải là ảo giác của hắn, không phải là hồ đồ suy nghĩ lung tung sau cơn bệnh, mà là sự tình đã thật sự xảy ra.
Chí ít là đã từng chân thật xảy ra trong trí nhớ của bọn họ.
Hắn nhớ đến thời điểm lúc trước hắn nằm mơ thấy giấc mộng kia, hoa mai đỏ rực, thưa thớt, bên môi nàng là máu chảy ra, nằm trong lòng hắn, dùng thanh âm run rẩy nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-hau-xoay-nguoi-ky/466161/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.