“Không sao ư?” Lâm Mậu nhướng mày, kinh ngạc nhìn Thôi Sóc. Thấy vẻ mặt hắn bình tĩnh đành lắc đầu, “Cũng chẳng biết ngươi đang suy nghĩ cái gì. Thôi bỏ đi, tâm tính của Thôi lang, người phàm như ta sao có thể hiểu được. Ta không quản được ngươi.”
“Thôi quân tưởng niệm thê tử đã mất, không muốn tái hôn, thiếp cảm thấy không có gì là không ổn, phu quân cần gì phải lo lắng như vậy?” Lâm Mậu phu nhân tức giận lườm phu quân nhà mình một cái, khi quay đầu nhìn Thôi Sóc lại là vẻ mặt ôn nhu ý cười, “Thôi quân không cần để ý đến cái nhìn của người khác, cứ theo tâm ý của bản thân là được.”
Thôi Sóc khẽ cười, “Tạ tẩu phu nhân quan tâm, Sóc hiểu.”
Lâm Mậu không nói gì nhìn thê tử, trong lòng hiểu được vì sao nàng lại ủng hộ hắn như vậy. Còn không phải do nghe ra tình ý của Thôi Sóc đối với phu nhân, nên cảm động đến rối tinh rối mù. Nữ nhân, đều giống y như nhau!
Sau khi kết thúc điệu múa đầu tiên, đến lượt cầm sư của giáo phường ti lên biểu diễn cầm khúc.
Hoàng đế chống đầu nghe xong, lát sau mỉm cười lắc đầu, “Không có tài nghệ, nội bộ cũng không biết có ai giỏi. Xem ra năm nay Giáo phường ti không biết chọn người rồi.”
Cầm sư vốn đang chuyên tâm đánh đàn, đột nhiên nghe được lời bình như vậy từ Hoàng đế, sợ tới mức tay run lên, một dây huyền cầm theo tiếng đàn mà đứt, phát ra âm thanh chói tai.
Hắn run rẩy quỳ xuống, nói: “Bệ hạ thứ tội, vi thần…… Vi thần…..”
Hoàng đế không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-hau-xoay-nguoi-ky/466100/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.