“Bổn cung sao dám nghi ngờ bệ hạ? Chỉ là nhất thời mềm lòng, tỷ muội năm xưa không còn ở đây nữa, khó tránh được thương cảm. Hôm nay đột nhiên lại thấy muội muội của nàng ấy, nên mới động tâm tư như vậy.” Minh sung nghi lười biếng thở dài, nói từng chữ một, “Muội muội không cần gấp gáp định tội cho ta. Cần biết, chỉ sợ bệ hạ hôm nay không giống như trước, một lòng đều tin nghe muội.”
Mắt Trinh quý cơ run lên, dùng sức nắm chặt tay phải đến nỗi khớp xương trắng bệch.
Cố Vân Tiện thờ sơ nhìn sắc mặt của Trinh quý cơ, trong lòng không nhịn được cảm thán. Dáng vẻ nàng ta như vậy, tựa hồ bị người ta chạm vào nỗi đau. Nhưng cũng không hẳn đâu! Tuy hiện tại bệ hạ đối với Trinh quý cơ phai nhạt hơn xưa, nhưng vẫn là ôn nhu sủng ái, mức độ chỉ thua mình một chút thôi.
Nàng ta không đến mức do đó mà giận thành như vậy chứ.
“Thì ra là thần thiếp hiểu lầm rồi.” Trinh quý cơ thở dài một tiếng, mỉm cười nói, “Từ trước tới nay thần thiếp đều hiểu lầm sung nghi nương nương rồi.”
Nghe ra ý tứ trong lời của Cảnh Phức Thù, Minh sung nghi cũng không mở miệng, chỉ nhàn nhã nghe nàng ta nói nốt câu sau.
“Sung nghi nương nương tấm lòng đại lượng, cho dù là người phạm sai lầm lớn cũng không tính toán. Nhưng thần thiếp nhớ, Nhu uyển nghi không có được sự rộng lượng như vậy của nương nương.” Trinh quý cơ mỉm cười, “Hình muội muội, muội có thể tha thứ cho Bạc bảo lâm không?”
Nhu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-hau-xoay-nguoi-ky/466091/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.