Hoàng đế ngồi một mình trong Đại Chính Cung, trầm mặc nhìn tấu chương trong tay.
Vẻ mặt kích động biện hộ của Ninh Vương đêm đó vẫn còn hiện rõ trước mắt hắn. Hoàng đế biết y đối với mình tâm tồn oán hận, nhưng lại không ngờ rằng y sẽ có lá gan lớn như vậy, dám hạ thủ động tay chân trong bảo vật tiến cống của bản thân. Nên biết nếu dùng biện pháp này, cho dù đến cuối cùng thành công tổn thương đến hắn, nhưng chính y cũng khó tránh thoát tội danh của mình.
Muốn đồng quy vu tận, cùng chết sao ?
Khẽ thờ dài, hắn thờ ơ mở sổ con, đập vào mắt chính là những nét bút ngay ngắn đúng quy tắc, giữa những hàng chữ nhìn như cung kính, lại rõ ràng mang theo khí thế của bậc lão thần triều đình nhiều năm mới có.
Từ ngày đăng cơ ngồi lên đế vị hoàng đế đã biết, muốn thực hiện được lý tưởng của mình, người này chính là trở ngại lớn nhất.
Phụ hoàng mười ba năm nhiếp chính hoang đường, giết hại trung lương, triều cương trong sạch của hai vị Hoàng đế đời trước cực cực khổ khổ sáng tạo, tới khi hắn tiếp nhận, chỉ còn lại một mảnh hoang tàn.
Quốc khố trống rỗng, quân doanh chậm trễ, triều đình phe phái phức tạp, kết bè đảng hòng chiếm lợi riêng; ở địa phương càng là một mảnh hỗn loạn, tham quan ô lại hoành hành, chiếm đoạt tài sản của bá tánh.
Những điều này từ khi còn là niên thiếu, hắn đã nhìn quá rõ.
Năm mười ba tuổi, Cơ Tuân vâng mệnh đồng hành cùng Công Bộ quan viên cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-hau-xoay-nguoi-ky/466077/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.