Nàng càng nói càng tức giận, chưa dừng lại đã bị hắn nắm chặt tay, ôm vào trong ngực.
Hắn ôm lấy nàng từ phía sau, lời nói mang theo ý cười: “Nói trẫm nghe một chút, mẫu hậu phạt nàng như thế nào?”
Đợi một lúc sau mới nghe được nàng buồn buồn lên tiếng: “Thái hậu không phạt ta. Bà chỉ không gọi ta theo hầu hạ bà dùng bữa, nên ta liền sao chép… những kinh Phật này.”
Hắn đáp lại: “Ồ, người yêu cầu nàng sao chép kinh ư?”
“Không có.” Nàng giải thích “Là ta tự…”
“Được rồi được rồi, trẫm biết là nàng hiếu thuận, mẫu hậu bảo nàng làm gì nàng đều cam tâm tình nguyện.” Hắn nói “Trẫm nhìn nàng khó khăn như vậy, hay là trẫm thay nàng đi giải thích với mẫu hậu, để cho người không giận nàng nữa?”
“Thật không?” Nàng quay đầu lại, mặt lộ ra vẻ vui mừng.
“Thật.” Hắn ung dung cười trêu chọc, “Tuy vậy, trẫm giúp nàng việc lớn như vậy, nàng làm sao để tạ ơn trẫm đây?”
“Tạ ơn ngài?” Cố Vân Tiện mở mắt “Nếu không phải vì bệ hạ, ta căn bản sẽ không phải rơi vào tình cảnh này.”
Hắn cúi đầu mỉm cười: “Vậy là nàng vẫn đang oán giận trẫm?”
“Ta không dám.”
“Vậy nàng tạ ơn trẫm như thế nào đây?”
Thật là cố chấp.
Nàng nhìn móng tay sạch sẽ của mình, nét mặt lộ vẻ giằng co, hồi lâu giống như đã quyết định, thấp giọng nói: “Bệ hạ muốn ta tạ ơn ngài thế nào?”
Hắn thu hết biến hoá của nàng vào đáy mắt, cũng không biết trong lòng mình là cảm giác gì. Bên ngoài truyền đến âm thanh, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-hau-xoay-nguoi-ky/466051/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.