Hai người len lén bê canh hạt sen ra ngoài, Tả Thương Langnhân lúc Mộ Dung Viêm không để ý, giơ tay ra cướp lấy, Mộ Dung Viêm cười cườingăn nàng lại, nói canh hãy còn nóng.
Bên bàn đá ngoài Nam Thanh cung, hắn thổi nguội canh rồi đútcho nàng. Tả Thương Lang không chối từ, nàng ăn được vài thìa, hỏi Khương Hoànghậu thì sao? Mộ Dung Viêm xoa nhẹ tóc nàng: “Ta không biết phải xử lý ra sao vớinàng ấy, có lẽ là nhốt trong Tê Phượng cung, cả đời không được ra ngoài. A Tả,Hiên Nhi sẽ lớn nhanh thôi, khi đó, ta bỏ lại giang sơn, chúng ta cùng ngao dutứ hải nhé?”
“Chủ thượng.”
“Ừ.”
“Người thật sự bỏ Khương Hoàng hậu sao?”
“Chuyện này nàng không cần lo.” Mộ Dung Viêm vuốt mái tócdài của nàng: “Nàng phải tĩnh dưỡng thân thể trước đã, được không?”
“Vâng.”
Hắn quả thật nhốt Khương Hoàng hậu ở Tê Phượng cung. Hữu Thừatướng hơi manh động, liền bị đuổi khỏi trung nguyên, cả đời không được phép đặtchân vào trong thành nửa bước.
Hữu Thừa tướng luôn cho rằng mình là cao thủ trong việc thaotúng quyền lực, nhưng cho đến khi Mộ Dung Viêm thật sự lật mặt, hắn mới biếtmình chỉ như một con khỉ trên tay Mộ Dung Viêm, đang biểu diễn trò hề mua vui.Người của hắn hoàn toàn không cách nào dùng được, hoặc có thể nói, số người MộDung Viêm sắp đặt còn nhiều hơn tâm phúc của mình.
Nếu không phải mấy năm nay hắn lo lắng cho bệnh tình của TảThương Lang, e rằng hậu quả còn đáng sợ hơn nhiều.
“Thêm một bát nữa nhé?”
“Chủ thượng, thần nghĩ người phải đi rửa bát thôi.”
“Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-hau-tuong-quan/192539/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.