Hoàng hậu nương nương lại đi ưa thích một gã thợ săn ở thâm sơn rừng hoang, cũng ở lại rừng sâu núi thẳm, không có ý muốn về cung. Việc này khiến các thị vệ của Tiêu Cửu Thành cảm thấy hoang mang khó hiểu, mọi người đều cảm thấy việc này không giống như tác phong bình thường của Hoàng hậu nương nương, nhưng lại không ai dám đi hỏi Tiêu Cửu Thành rốt cuộc đây là chuyện gì đang xảy ra.
"Đại nhân, nếu như nương nương thích, thì triệu vào trong cung là được, chứ ở lại nơi này thì…" một trong các thị vệ rốt cục không giữ được bình tĩnh đi đề nghị với thống lĩnh, bọn họ cũng không thể ở luôn cùng nương nương nơi rừng sâu núi thẳm này được.
"Làm càn, ngươi dám ở sau lưng nương nương tư nghị, cắt lưỡi của ngươi bây giờ." Thật ra lúc mới ban đầu, bọn họ ai cũng không tin Hoàng hậu nương nương sẽ thích gã thợ săn có dung mạo xấu xí này, nhưng cô nam quả nữ ở chung suốt mấy ngày đêm, làm cho bọn họ đều dao động.
Thị vệ kia liền ngậm miệng, bọn họ đã ở chỗ này suốt mấy đêm cho muỗi đốt, hắn thực tình cảm thấy hoàng hậu nương nương nếu muốn nuôi một hai trai lơ cũng không có vấn đề gì, thực sự không cần phải ở lại chỗ này, quá ủy khuất cho nương nương.
Ngay sau lúc những thị vệ đang im lặng thì trong rừng yên tĩnh vang lên tiếng nữ tử thở gấp làm cho người ta mặt đỏ tới mang tai, nghe kỹ một chút thì thấy đúng là trong núi này chỉ có duy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-hau-quyen-thuong/527258/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.