Chương trước
Chương sau
Môi Tiêu Cửu Thành không nỡ buông nụ hoa ra, nụ hoa đẫm nước, dưới ánh nến, óng ánh sáng long lanh. Tiêu Cửu Thành không tiếp tục sủng hạnh nụ hoa nữa, nàng dùng đầu lưỡi liếm vòng quanh một lúc sau mới lần nữa ngậm lấy.
"Cửu Thành…" Thiên Nhã gần như khó nhịn giãy dụa thân thể của mình, ba năm, giờ phút này khát vọng, nàng cảm giác mật dịch đã thấm xuống dưới đệm giường, nàng muốn Tiêu Cửu Thành tiếp tục hướng xuống, mật huyệt trống rỗng muốn được Tiêu Cửu Thành vuốt ve.
"Muốn sao?" Tiêu Cửu Thành ngẩng đầu nhìn lên mắt Thiên Nhã, mở miệng hỏi.
"Cửu Thành… Ta muốn ngươi…" Thiên Nhã đỏ mặt nói, thân thể cùng nội tâm tựa hồ khó chịu, khát vọng như cơn lốc cuốn tới, đem lý trí của nàng cuốn đi, mà người duy nhất có thể thỏa mãn nàng chỉ có Tiêu Cửu Thành. Thiên Nhã khát vọng Tiêu Cửu Thành, cũng không ít hơn so với Tiêu Cửu Thành đối với nàng, có bao nhiêu yêu, liền có bao nhiêu du͙ƈ vọиɠ.
Tiêu Cửu Thành giờ phút này đã cởi sạch y phục phía trên của Thiên Nhã, môi của nàng từ trước ngực dần di chuyển xuống phía dưới, ngang qua phần bụng bằng phẳng, đi vào rốn Thiên Nhã, đầu lưỡi liếm chung quanh mấy vòng, sau đó chậm rãi liếm xuống.
Thiên Nhã chỉ cảm thấy thân thể không ngừng run rẩy, né tránh.
Tiêu Cửu Thành biết Thiên Nhã sợ nhột, liền không muốn làm Thiên Nhã khó chịu, môi của nàng tiếp tục hướng xuống, từ phần bụng bằng phẳng, một mực hướng xuống, nhưng là cũng không đi thẳng tới bộ vị tư mật, mà dọc theo đùi hôn xuống, tới chỗ sẹo ở chân, đó là vết thương mà Thiên Nhã bị Tiêu Nghệ Tuyền đâm, bởi vậy đã hại Thiên Nhã đi đứng không thể tự nhiên. Tiêu Cửu Thành đau lòng hôn lấy vết sẹo, tựa như muốn đem vết sẹo đó khắc thật sâu vào trong trí nhớ của mình, nhưng nàng cũng không cố ý dừng lại ở đó quá lâu, nàng không muốn làm cho Thiên Nhã nhớ lại những chuyện cũ chỉ càng thêm đau lòng, nàng hôn xuống phía dưới cho đến bàn chân của Thiên Nhã, sau đó lại chậm rãi đi lên.
Tiêu Cửu Thành tư thái hèn mọn, gần như sùng bái, Tiêu Cửu Thành như vậy càng làm cho Thiên Nhã cảm thấy đau lòng.
"Cửu Thành…" Thiên Nhã lần nữa gọi tên Tiêu Cửu Thành.
"Ta đây, sau này ta sẽ luôn ở bên ngươi, sẽ không để ngươi lại rời xa ta nữa." Tiêu Cửu Thành trịnh trọng cam kết với Thiên Nhã, sẽ không để Thiên Nhã lại gặp trắc trở nữa.
Tiêu Cửu Thành nói lời này, làm Thiên Nhã cảm thấy an lòng, nàng cảm thấy mình có thể giao phó tất cả cho Tiêu Cửu Thành, cho dù là thân thể hay linh hồn, đều muốn cho Tiêu Cửu Thành.
Tiêu Cửu Thành từ dưới lên trên, rốt cục chạm tới bộ vị tư mật của Thiên Nhã, nơi đó có một đóa hoa, một đóa hoa chỉ có hai cánh hoa. Còn cất giấu một viên tiểu trân châu cực mẫn cảm, môi Tiêu Cửu Thành cũng không có trực tiếp liếʍ ɭáρ viên trân châu kia, mà liếʍ ɭáρ lấy cánh hoa. Sau đó ở đẩy ra, nhìn thấy tiểu trân châu bên trong, Tiêu Cửu Thành nhịn không được bắt đầu liếʍ ɭáρ đài hoa.
"Ừm… A…" Thiên Nhã xấu hổ khi bộ vị mẫn cảm bị Tiêu Cửu Thành liếʍ ɭáρ, nhịn không được thở gấp lên, nàng cảm giác chỗ bị Tiêu Cửu Thành liếm truyền đến cảm giác tê dại, quét liếm trên dưới trái phải, ngậm lấy, tất cả giác quan của thân thể đều tập trung vào một chỗ, tê dại khó nhịn, nàng thậm chí có thể cảm giác được Tiêu Cửu Thành ngậm lấy cánh hoa, thậm chí đem đầu lưỡi cắm vào bên trong hoa huyệt, mang tới kíƈɦ ŧɦíƈɦ, làm Thiên Nhã nhịn không được thở gấp thành tiếng.
Ba năm thân thể chưa từng chạm vào, mẫn cảm hơn Tiêu Cửu Thành tưởng tượng, nàng rất vui khi cảm thấy thân thể Thiên Nhã càng căng cứng, nàng liền liếʍ ɭáρ càng nhanh hơn, mang đến cho Thiên Nhã kɦoáı ƈảʍ mãnh liệt, kɦoáı ƈảʍ tựa như thủy triều, vượt qua điểm giới hạn, làm cho Thiên Nhã càng thở dốc, cũng càng phát ra thanh âm mê hoặc lòng người.
Cao triều lần đầu trôi qua lắng lại, Thiên Nhã chỉ cảm thấy hoa huyệt mình tựa hồ mười phần nóng rực, nàng có thể cảm giác được thân thể tiết ra càng nhiều mật dịch, nàng biết ba năm qua chưa từng chạm vào thân thể, giờ phút này cũng không hoàn toàn thỏa mãn, nàng còn muốn Tiêu Cửu Thành tiến vào thân thể của mình, chiếm hữu lấy mình.
Tiêu Cửu Thành đối với thân thể Thiên Nhã rõ như lòng bàn tay, nàng nhìn Thiên Nhã tiết ra nhiều mật dịch, liền biết thân thể Thiên Nhã có thể chịu đựng được nhiều hơn, ngón tay của nàng vuốt ve cánh hoa Thiên Nhã, sau đó liền trượt vào hoa huyệt.
Trong nháy mắt, Thiên Nhã bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ nhịn không được rên khẽ một tiếng.
Ba năm chưa tiến vào hoa huyệt, chặt chẽ như xử nữ, Tiêu Cửu Thành sợ Thiên Nhã không thể thích ứng, chỉ nhẹ nhàng chậm rãi, sau khi cảm giác Thiên Nhã thích ứng được, lại thêm một ngón nữa. Hoa huyệt hoàn toàn lấp đầy, lúc ngón tay Tiêu Cửu Thành ra vào, Thiên Nhã liền cảm giác tê dại. Hoa huyệt cũng dần thích ứng, Tiêu Cửu Thành liền bắt đầu tăng tốc trừu sáp, khi tìm thấy điểm mẫn cảm của Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành liền vô cùng kỹ xảo cong ngón trỏ và ngón giữa, lòng bàn tay ma sát lấy điểm mẫn cảm, làm cho Thiên Nhã bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, không ngừng phát ra thanh âm câu người.
Thiên Nhã cảm thấy xấu hổ, du͙ƈ vọиɠ quả thực muốn đem nàng bức điên, Tiêu Cửu Thành không ngừng chạm vào điểm mẫn cảm, du͙ƈ vọиɠ càng phát ra mãnh liệt, thanh âm cũng hoàn toàn khắc chế không được càng thêm lớn, nàng muốn kềm xuống cảm giác như vậy, nhưng kɦoáı ƈảʍ càng ngày càng mãnh liệt, nàng rốt cục vẫn không nhịn được, kɦoáı ƈảʍ làm nàng hoa mắt. Cảm giác mình lên cao triều, đồng thời đều ướt đẫm, thân thể mềm nhũn ra, Thiên Nhã liền cảm thấy xấu hổ tới cực điểm.
Tiêu Cửu Thành biết Thiên Nhã đạt cao triều, nhưng trong mật huyệt vẫn ngậm chặt lấy ngón tay của mình. Tiêu Cửu Thành cũng không ngừng động tác, mặc dù giờ phút này nàng cử động có chút tốn sức, nhưng nàng biết Thiên Nhã vẫn có thể tiếp nhận, lại cao triều lần nữa, cho nên Tiêu Cửu Thành vẫn tiếp tục trừu sáp, nắm lấy chỗ mẫn cảm.
"Không… Không muốn. . . Dừng. . . Chịu không được. . ." Thiên Nhã không nhịn được cầu xin dừng lại, cũng không biết là để Tiêu Cửu Thành dừng lại, hay là để Tiêu Cửu Thành tiếp tục, nàng cảm giác chính mình cũng sắp chìm trong từng đợt kɦoáı ƈảʍ ngập đầu.
Thiên Nhã cảm giác thân thể giống như bay trên không trung, vừa mới rơi xuống, lại đi lên lần nữa, một mực sa vào cao triều kéo dài không ngừng, ba lần, Tiêu Cửu Thành rốt cục mới ngừng lại.
Ngón tay Tiêu Cửu Thành giờ phút này đều mỏi đến run rẩy, nàng hận mình thân thể văn nhược, nếu không, nàng cảm thấy chỉ cần mình có thể tiếp tục, thân thể Thiên Nhã liền tiếp tục không ngừng nở rộ, nàng hi vọng mình có thể muốn tới khi Thiên Nhã không còn chịu nổi mới thôi.
Sau ba lần cao triều, thân thể Thiên Nhã mới dần dần bình phục, giờ phút này ngón tay Tiêu Cửu Thành vẫn còn nằm bên trong Thiên Nhã, tay trái còn không quy củ vuốt ve chỗ mềm mại của Thiên Nhã.
Sau khi thân thể bình phục lại, Thiên Nhã chặn tay Tiêu Cửu Thành lại, không cho Tiêu Cửu Thành lại tiếp tục giở trò xấu, đây là sân nhà của mình, sáng mai nhất định phải làm cho Tiêu Cửu Thành không xuống giường được.
"Bây giờ đến phiên ta." Thiên Nhã hướng ngọn nến ném một thứ làm ngọn nến tắt, trong phòng lâm vào màn đêm đen.
Lúc này Thiên Nhã mới đem khăn che mặt của mình mở ra, không có miệng thì nàng làm sao có thể cho Tiêu Cửu Thành trải nghiệm đến hoàn mỹ chứ? Mặc dù nàng hơi tiếc nuối, trong đêm tối thì không nhìn thấy tư thái quyến rũ động lòng người của Tiêu Cửu Thành, nhất định là đẹp nhất, nhưng đêm tối chí ít có thể che khuất dung nhan xấu xí của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.