Thiên Nhã nhìn Tiêu Cửu Thành kê thanh chủy thủ sát gương mặt của mình, trên làn da trắng nõn rỉ máu, làm cho linh hồn của nàng khẩn trương không thôi, mình đã bị hủy dung, nàng làm sao có thể để Tiêu Cửu Thành bị biến dạng theo mình! Thiên Nhã lập tức không cần suy nghĩ, liền vươn tay đoạt lấy dao trong tay Tiêu Cửu Thành, trong đầu nàng chỉ có một ý niệm, nàng tuyệt đối không thể để cho Tiêu Cửu Thành tự làm thương tổn bản thân.
Thiên Nhã dù sao cũng là người luyện võ, Tiêu Cửu Thành chưa kịp phản ứng, Thiên Nhã đã đem dao trong tay Tiêu Cửu Thành cướp đi, ném ra xa, thanh dao rơi xuống đất phát ra tiếng.
"Ngươi hôm nay không cho ta tự hủy dung mạo. Ngày mai, ngày kia, sau này, mỗi một ngày, ngươi đều ở bên cạnh ta sao?" Tiêu Cửu Thành hỏi, nàng biết nàng quá nóng lòng, căn bản không cho Thiên Nhã thời gian để bình tĩnh, nhưng nàng đã hoàn toàn khắc chế không được, quá nóng lòng muốn cho Thiên Nhã sự tin tưởng, cảm giác an toàn, cùng hạnh phúc , chỉ cần chậm một khắc, nàng đều cảm thấy dày vò.
"Tại sao ngươi lại ép ta?" Thiên Nhã rơi lệ đầy mặt, vì sao Tiêu Cửu Thành không thể thông cảm cho tâm tình của mình, nàng muốn đem dung nhan xinh đẹp của mình lưu tại trong lòng Tiêu Cửu Thành, nhưng Tiêu Cửu Thành ngay cả dạng hèn mọn nhất hi vọng xa vời cũng không thỏa mãn nàng. Tiêu Cửu Thành làm nàng mất đi phương hướng cùng hi vọng, tựa như lữ khách trong đem tối không tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-hau-quyen-thuong/527252/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.