A Sửu, cái tên này làm Thiên Nhã nghe chói tai, đau tai xuyên thẳng đến trong lòng, làm cho Thiên Nhã cảm thấy cực kỳ khó chịu. Từ sau hai năm trước, nàng đã mất đi tất cả, nàng đã dần dần chấp nhận thích ứng với thân phận mang cái tên A Sửu này, không còn là Độc Cô Thiên Nhã, nhưng bây giờ nghe thấy Tiêu Cửu Thành sinh con cho Độc Cô Thành, theo đạo lý mà nói, nàng hẳn là nên vui thay cho họ, dù sao họ đều là hai người mình thương yêu nhất. Thiên Nhã biết, Tiêu Cửu Thành sinh con, có thể là vì mình, dù sao năm đó nàng muốn Tiêu Cửu Thành bảo vệ Độc Cô gia. Nhưng trên tình cảm vẫn cảm thấy khó chịu đến cực điểm. Mà tất cả nỗi đau này cũng không thể làm gì để xoa dịu, Thiên Nhã theo bản năng đưa tay sờ lên mặt của mình, chạm vào những vết sẹo ngang dọc, nàng đau đớn nhắm mắt lại.
Thiên Nhã lại đi về sâu trong núi, lòng của nàng tựa như vết thương chưa khép lại bị rạch thêm hai vết, đau không thể chịu nổi. Thiên Nhã đi vào thâm sơn rừng hoang, dừng lại bên bờ sông rửa mặt, nhìn gương mặt mình dưới mặt nước, nàng ôm lấy mặt mình, thống khổ gào thét, phát tiết cho hết thống khổ trong lòng.
Giờ phút này Thiên Nhã đang thống khổ, thì ở trong cung, Tiêu Cửu Thành nỗi khổ cũng không ít hơn Thiên Nhã. Mất đi người mình yêu, cả ngày lẫn đêm hối hận, làm cho Tiêu Cửu Thành cảm giác như sa vào đầm lầy.
Đình Nhi được phong quý phi, cũng gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-hau-quyen-thuong/527243/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.