Chương trước
Chương sau
Lúc Tiêu Cửu Thành chạy tới Phi Lưu Đình thì nhìn thấy Tiêu Nghệ Tuyền đang điên cuồng, còn trên mặt đất đầy máu tươi, trâm cài của Thiên Nhã rơi ở đó, các thị vệ không ngừng nhảy xuống lòng sông tìm kiếm, một số đã bò lên bờ, lạnh đến run lẩy bẩy, cảnh tượng như vậy làm cho máu huyết trong người Tiêu Cửu Thành đều ngưng kết.
"Ngươi đã làm gì Thiên Nhã?" Tiêu Cửu Thành hướng Tiêu Nghệ Tuyền gào thét.
"Ta cho nàng uống Nhuyễn Cân Tán, nàng không thể động đậy, ta còn cắt gân chân của nàng, sau đó đẩy xuống sông, ha ha ha ha…" Tiêu Nghệ Tuyền nói xong cười như điên, nàng rốt cục đã báo thù cho phu quân của mình.
Tiêu Cửu Thành nghe xong, cảm giác muốn điên, rõ ràng Thiên Nhã còn chưa tới ba mươi tuổi đã xảy ra chuyện. Nếu không phải do mình đồng ý cho Tiêu Nghệ Tuyền vào cung thì không xảy ra chuyện, nghĩ tới đây, nàng liền hối hận không thôi, nàng hi vọng chuyện này xảy ra cho chính mình chứ không phải Thiên Nhã. Nàng biết giờ khắc này Thiên Nhã sinh tử không rõ, mình nhất định phải tỉnh táo, nhưng thân thể lại không kềm được run lên, thân thể hoàn toàn không thể khống chế, thậm chí ngay cả đầu óc ngày thường tỉnh táo, giờ phút này đều bị nỗi sợ hãi xâm chiếm.
"Truyền tất cả thị vệ trong cung đều xuống tìm kiếm cho ta, cứu không được người thì các ngươi cũng đều đừng nghĩ sống…" Tiêu Cửu Thành hướng qua tất cả thị vệ đang đứng đó gào thét, âm thanh run rẩy đến không tưởng nổi.
"Không được, ta cũng muốn đích thân xuống dưới tìm Thiên Nhã!" Tiêu Cửu Thành nói xong liền muốn nhảy xuống, bị Đình nhi ôm lại. Đình nhi mặc dù lòng cũng nóng như lửa đốt, nhưng nàng biết, đại tiểu thư nhất định sẽ không muốn cho nương nương xuống dưới. Thị vệ thủy binh đều là tuổi trẻ thể lực mạnh mẽ, nhưng nhìn xuống phía dưới nước chảy xiết lại lạnh băng trong lòng đều phát sợ, cũng đã mấy người không trở lên được, bị nước sông cuốn đi, nương nương lại tay trói gà không chặt mà xuống dưới sẽ chỉ thêm nguy hiểm mà thôi, tiểu thư quan tâm nương nương nhất, nhất định sẽ không muốn nương nương xảy ra chuyện.
"Thả ta ra! Thả ta ra, ta muốn tìm Thiên Nhã…" Tiêu Cửu Thành hướng Đình nhi giận dữ hét, Thiên Nhã của nàng ở dưới đó nhất định rất rất lạnh.
Đình nhi ôm chặt lấy Tiêu Cửu Thành, Đình nhi cũng có luyện võ từ nhỏ, túm chặt lấy Tiêu Cửu Thành, giờ phút này Tiêu Cửu Thành bộc phát ra sức lực man dại, Đình nhi không còn cách nào, chỉ có thể điểm huyệt Tiêu Cửu Thành, mới có thể ngăn Tiêu Cửu Thành nhảy xuống sông.
"A…" Bị điểm huyệt, thân thể không thể động đậy, nội tâm Tiêu Cửu Thành vô cùng bi thống tự trách mình không làm gì được, giống như con sói mất đi bạn lữ thống khổ gào thét, nàng không biết Thiên Nhã vừa rồi cũng đã thống khổ kêu rên như vậy, nếu không nàng chỉ càng thêm đau lòng.
Đình nhi nghe tiếng Tiêu Cửu Thành kêu khóc, cũng không nhịn được rơi nước mắt, nhất là từng nhóm từng nhóm thị vệ nhảy xuống sông, từ cung thành nội, đến hoàng thành, ra đến ngoại thành cũng không tìm thấy bóng dáng tiểu thư. Mọi người đều biết, theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, tỷ lệ sống sót của công chúa điện hạ ngày càng xa vời, nhưng không ai dám từ bỏ.
Độc Cô Thành rất nhanh cũng mang theo thị vệ tới. Độc Cô Thành là Hoàng đế, thậm chí không nghe cận thần can ngăn, trực tiếp nhảy xuống sông gia nhập với đội ngũ thị vệ.
Đến khi trời sáng, Độc Cô Thành dù cường tráng đến đâu cũng đều bị lạnh đến chịu không nỗi, không thể không đi lên, mặc dù không nguyện ý thừa nhận, nhưng cũng không cách nào lừa mình dối người, tỷ tỷ đúng là lành ít dữ nhiều.
Độc Cô Thành đương nhiên sẽ không buông tha người đã hại tỷ tỷ của hắn, bất quá Tiêu Cửu Thành không cho hắn động vào Tiêu Nghệ Tuyền.
"Tiêu Cửu Thành, lúc trước nếu không phải vì ngươi thì tỷ tỷ của ta sẽ không buông tha cho Tiêu Nghệ Tuyền, bây giờ ngươi còn dám đem tiện nhân kia chiêu vào cung, để nàng hại chết tỷ tỷ. Chuyện này ngươi tính thế nào đây?" Độc Cô Thành bây giờ nhìn tất cả người họ Tiêu đều không vừa mắt, đương nhiên giận chó đánh mèo Tiêu Cửu Thành, nhưng dù có giận dữ thì hắn cũng sẽ không làm gì Tiêu Cửu Thành, hắn biết tỷ tỷ của hắn rất yêu Tiêu Cửu Thành.
"Là lỗi của ta, nhưng ta thỉnh cầu bệ hạ đem Tiêu Nghệ Tuyền giao cho ta xử trí." Tiêu Cửu Thành ánh mắt cực kỳ băng lãnh nhìn về phía Tiêu Nghệ Tuyền, Độc Cô Thành nói không sai, nếu không phải tại mình thì Thiên Nhã làm sao lại bị như vậy, đều là do mình hại Thiên Nhã, nàng chưa từng hận mình như lúc này.
"Ngươi sẽ không lại cho tỷ tỷ của ngươi thoát tội a?" Độc Cô Thành không yên tâm hỏi, hắn cũng không phải không tin Tiêu Cửu Thành, nhưng Tiêu Cửu Thành cùng Tiêu Nghệ Tuyền dù sao cũng là thân tỷ muội.
"Sẽ không, ta muốn những thống khổ mà Thiên Nhã đã chịu, từng cái trả lại cho nàng." Trải qua một đêm bi thống, tuyệt vọng, thống khổ, Tiêu Cửu Thành đã bình tĩnh lại. Nàng không tin Thiên Nhã đã chết, mệnh cách của Thiên Nhã là ba mươi tuổi, bây giờ mới có hai mươi bảy tuổi, nàng tin Thiên Nhã nhất định chưa chết, mình nhất định có thể tìm được Thiên Nhã. Cả một đêm nàng đều tự nhắc thôi miên chính mình. Nếu nàng không vì Thiên Nhã báo thù, là thương tổn tới Thiên Nhã, mình sẽ không để các nàng chết yên lành.
Độc Cô Thành nhìn Tiêu Cửu Thành ngữ khí cùng ánh mắt lạnh lùng, hắn có thể cảm giác được Tiêu Cửu Thành thời khắc này cừu hận cũng không ít hơn mình, nhưng Độc Cô Thành vẫn muốn tự tay xử trí Tiêu Nghệ Tuyền.
"Trẫm mặc kệ ngươi muốn làm gì, xử trí Tiêu Nghệ Tuyền phải do trẫm định đoạt." Độc Cô Thành không chịu nhượng bộ, nữ nhân đều là nhân từ nương tay, nếu không thì làm sao đến mức này!
"Hi vọng bệ hạ thành toàn." Tiêu Cửu Thành cũng không muốn nhượng bộ, ngữ khí kiên quyết nói.
"Bệ hạ cứ giao cho nương nương xử trí, công chúa điện hạ cũng sẽ hi vọng như vậy." Đình nhi đứng ra nói giúp Tiêu Cửu Thành, nàng cảm thấy chuyện này ít nhiều đều liên quan tới hoàng hậu thì cũng nên từ hoàng hậu mà chấm dứt, không thể thích hợp hơn.
"Nể mặt tỷ tỷ, trẫm tạm thời đáp ứng, chỉ mong ngươi đừng làm cho trẫm thất vọng." Độc Cô Thành hừ lạnh nói.
"Nhất định sẽ không để bệ hạ thất vọng." Tiêu Cửu Thành nhạt lạnh nói.

Tiêu Cảnh Tịch sau khi tỉnh lại mới biết chuyện đã xảy ra, xém chút muốn ngất xĩu, mình vì ý nghĩ cá nhân vậy mà lại dẫn đến tai hoạ lớn. Mình không nên triệu hồi Nghệ Tuyền từ Lĩnh Nam về, lại càng không nên dẫn Nghệ Tuyền vào cung. Bây giờ chuyện đã không cách nào vãn hồi, Tiêu Cảnh Tịch nghĩ đến kết cục mà Tiêu Nghệ Tuyền sắp nhận lấy, nghĩ đến Tiêu Cửu Thành đau khổ vì mất đi Thiên Nhã, Tiêu Cảnh Tịch liền hối hận đến rơi lệ.
Mặc dù không còn mặt mũi đối diện với Tiêu Cửu Thành nhưng Tiêu Cảnh Tịch vẫn vì Tiêu Nghệ Tuyền mà đi gặp Tiêu Cửu Thành.
"Cửu Thành…".
Giờ phút này Tiêu Cửu Thành đứng trong Phi Lưu Đình, nhìn chằm chằm vào dòng sông, nàng nghe thấy Tiêu Cảnh Tịch gọi mình, nhưng vẫn bất động.
"Tỷ biết, muội bây giờ nhất định hận tỷ, nhưng là tỷ muội, tỷ hi vọng muội có thể cho Nghệ Tuyền một cái chết tử tế." Tiêu Cảnh Tịch biết tính tình của Cửu Thành, tuyệt đối sẽ không tha Nghệ Tuyền, nhưng nàng không đành lòng Cửu Thành tra tấn Nghệ Tuyền.
"Người nên về Trấn Quốc Công phủ đi, xử trí Tiêu Nghệ Tuyền như thế nào là chuyện của ta, không cần Trấn Quốc Công phu nhân hao tâm tổn trí." Tiêu Cửu Thành đối với Tiêu Cảnh Tịch chưa từng lãnh đạm như thế, thậm chí ngay cả tỷ tỷ cũng không muốn gọi.
"Tỷ biết muội bây giờ đang rất thống khổ, nhưng Nghệ Tuyền dù sao cũng là thân tỷ muội chúng ta, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của tỷ, tỷ nguyện ý chết thay cho nàng để đền mạng cho Thiên Nhã…" Tiêu Cảnh Tịch cảm thấy mình là tội nhân, chẳng những hại Thiên Nhã cùng Cửu Thành mà cũng hại Nghệ Tuyền.
"Ha ha ha, thân tỷ muội…" Tiêu Cửu Thành cười đến run rẩy, nhưng nước mắt đều chảy ra.
"Vì cái gọi là thân tỷ muội, ta mới ngu xuẩn đồng ý để nàng trở lại kinh thành, thậm chí cho nàng vào trong cung, kỳ thật không trách các người, chính ta cho tới bây giờ đã xem thường nàng. Nàng ngu xuẩn như vậy làm sao có thể nghĩ ra mưu kế để báo thù chứ? Là ta sơ sẩy, là ta tự phụ, thật không trách các ngươi, chỉ trách chính ta!" Tiêu Cửu Thành càng nói thì càng giận mình, nàng cho mình một cái tát, gương mặt xinh đẹp rất nhanh liền sưng đỏ lên, mỗi một bàn tay đánh đặc biệt hung ác.
Tiêu Cảnh Tịch nắm chặt tay Tiêu Cửu Thành lại, cũng ôm lấy Tiêu Cửu Thành, không cho Tiêu Cửu Thành tự thương tổn chính mình, nàng không gϊếŧ Bá Nhân, Bá Nhân lại vì mình mà chết, mình mới là tội nhân đáng hận nhất.
"Cửu Thành, đừng như vậy, muội lấy mệnh của ta để đổi cho Thiên Nhã có được không?" Tiêu Cảnh Tịch đau lòng nói.
"Mạng của các người làm sao so với mạng Thiên Nhã? Mà ta cho các người biết, Thiên Nhã không có chết, nàng nhất định sẽ không chết, nàng đã sống lại một đời thì làm sao lại chết?" Tiêu Cửu Thành đẩy Tiêu Cảnh Tịch ra, nàng không muốn đối đãi với Tiêu Cảnh Tịch như vậy, nhưng là giờ phút này nàng lại không có cách nào không hận Tiêu Nghệ Tuyền cùng Tiêu Cảnh Tịch, hận nhất lại là chính mình. Chỉ cần một ngày chưa thấy thi thể Thiên Nhã, nàng liền không thừa nhận Thiên Nhã đã chết.
——
Tác giả có lời muốn nói: Chờ Tiêu Cửu Thành bình phục lại, Tiêu Nghệ Tuyền cùng Cẩm Nhi đều trốn không thoát.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.