Chương trước
Chương sau
Sau khi Tiêu Cảnh Tịch trở lại kinh thành quả nhiên vào cung nói việc này với Tiêu Cửu Thành, một lần nữa cầu xin giúp Tiêu Nghệ Tuyền.
"Chính tỷ ấy chủ động yêu cầu lấy chồng sao?" Tiêu Cửu Thành hỏi.
"Nàng từ nhỏ sợ khổ, lại không chịu nổi lãnh tịch, ta nghĩ muội ấy hẳn là thông suốt rồi, mọi chuyện đều đã qua hai năm, cừu hận sẽ giảm đi, muội ấy nguyện ý tái giá thì cũng tốt, chỉ cần có hôn phu khác, sinh hài tử, cuộc sống sẽ có tâm ký thác, đối với quá khứ sẽ dần dần nhạt đi. Lúc trước ta cũng không nguyện ý tái giá, mặc dù đôi lúc sẽ còn nhớ tới Lý Thao, nhưng khi có Lý Tu, lại thêm hài tử, sự vụ lớn nhỏ trong phủ, loay hoay cả ngày cũng không còn nhiều thời gian đi tưởng niệm nữa, có đôi khi ngẫm lại vẫn thấy có chút có lỗi với huynh ấy." Tiêu Cảnh Tịch cảm thán nói, nàng tin Nghệ Tuyền sau khi về nhà chồng mới, mọi cừu hận cũng sẽ dần dần nhạt đi.
"Tỷ ấy nguyện ý tái giá đương nhiên là chuyện tốt, chỉ là việc này muội không làm chủ được, muội đáp ứng tỷ tỷ, tối nay muội sẽ nói cùng Thiên Nhã chuyện này." Tiêu Cửu Thành nghĩ, thế cục đã định, Nhị tỷ làm sao cũng không thể làm nên sóng gió gì được, nếu như không đáp ứng, không khỏi quá bất cận nhân tình, đến lúc đó mình sẽ cho nàng tìm kiếm một vị hôn phu vừa ý.
"Chỉ cần muội đồng ý, ta nghĩ Thiên Nhã chắc sẽ không ý kiến gì. Trước kia ta cảm thấy Thiên Nhã tính tình kiêu ngạo, sợ sẽ không thương ai, không ngờ là ta nhìn nhầm, Thiên Nhã lại càng ngày càng yêu thương muội". Tiêu Cảnh Tịch thấy rõ những năm qua Thiên Nhã cực kỳ cưng chìu Cửu Thành, cơ hồ là muốn gì được nấy.
"Thiên Nhã chính là như vậy, yêu hận rõ ràng, ai được nàng yêu thích, nàng liền sẽ rất tốt." Lúc Tiêu Cửu Thành nhắc tới Thiên Nhã, khóe miệng đều là mỉm cười.
"Bây giờ, ta và muội đều hạnh phúc, cho nên ta cũng hi vọng Nghệ Tuyền cũng có thể được hạnh phúc." Tiêu Cảnh Tịch nói với Cửu Thành.
"Muội đương nhiên cũng hi vọng Nhị tỷ có thể buông xuống cừu hận trong quá khứ, bắt đầu lại từ đầu, tỷ ấy nếu có được hạnh phúc thì muội cũng vui thay." Tiêu Cửu Thành từ đáy lòng nói.
Lúc này, Thiên Nhã trở về cung, trong tay bưng một dĩa nho đi vào.
"Tỷ tỷ đến đây lúc nào?" Thiên Nhã nhiệt tình mà hỏi.
"Đã tới một lúc rồi, đang chuẩn bị đi về đây!" Tiêu Cảnh Tịch hồi đáp.
"Tỷ sao không ở lại nhiều một chút?" Thiên Nhã giữ Tiêu Cảnh Tịch lại.
"Ta rời phủ lâu như vậy, mấy hài tử ở nhà chắc cũng đã nháo lên." Tiêu Cảnh Tịch nói đến mấy đứa bé liền cau mày. Sau khi lấy Lý Tu, lại sinh thêm một trai một gái, thu dưỡng thêm con trai của Tiêu Nghệ Tuyền và Lý Quân Hạo. Hài tử đông, mỗi ngày trong phủ đều ầm ĩ, tiểu nữ nhi mới một tuổi, rất bám dính mình, nửa khắc đẩy ra đều không được. Nàng phải canh lúc tiểu nữ nhi nằm ngủ mới tiến cung, tính thời gian thì chắc đã tỉnh.
"Hài tử nhiều là thịnh vượng tiêu chí, muội cùng Cửu Thành một đời này sợ cũng sẽ không có đứa nào." Thiên Nhã vừa cười vừa nói, Thiên Nhã đang suy nghĩ, ở kiếp trước hay kiếp này, nàng đều là không con.
"Thái tử sinh nhiều tiểu quận chúa như vậy, có thể nhận một đứa làm con thừa tự." Tiêu Cảnh Tịch đề nghị.
"Các nữ nhân của Độc Cô Thành chỉ toàn sinh nữ nhi, không có nhi tử, cũng thật kỳ lạ." Thiên Nhã nhớ rõ ở kiếp trước Độc Cô Thành rõ ràng có ba con trai, năm con gái, bây giờ đều đã sinh bốn nữ nhi, một đứa con trai cũng chưa thấy, chẳng lẽ muốn chờ sinh đủ năm nữ nhi rồi mới có nhi tử. Độc Cô Thành không sinh ra nhi tử, phụ hoàng đều sốt ruột.
"Thái tử thân thể khoẻ mạnh lại trẻ tuổi, không cần vội." Tiêu Cảnh Tịch trấn an, Hoàng gia nam đinh đơn bạc, Hoàng Thượng đương nhiên sẽ sốt ruột.
Nói đến hài tử, Tiêu Cửu Thành nghĩ đến mệnh cách của mình, nàng có xem cho mình, trong mệnh có quý tử, nàng cũng không biết quý tử này là từ đâu tới, nàng cảm thấy mình đời này mình không thể sinh con mới đúng.
"Loại chuyện này cưỡng cầu không được, nói nhiều cũng vô ích. Đúng rồi, đây là nho Tây Vực tiến cống, nhiều nước ngọt miệng, bọn trẻ hẳn sẽ thích, đợi chút nữa muội sẽ cho người đưa qua Trấn quốc công phủ một ít." Thiên Nhã đều là đặc biệt hào phóng, trong cung có món gì ngon, nàng đều sẽ đưa qua cho Trấn Quốc Công phủ một phần.
"Tạ ơn Thiên Nhã điện hạ ban thưởng, vậy ta sẽ không quấy rầy các muội nữa." Tiêu Cảnh Tịch nói lời cảm tạ xong, liền đi về.
Sau khi Tiêu Cảnh Tịch đi về, Tiêu Cửu Thành ngồi tính toán cho mình lại một quẻ, mệnh của nàng cũng không có thay đổi gì, cái này khiến Tiêu Cửu Thành nhíu mày.
"Ngươi đang làm gì vậy?" Thiên Nhã lột nho, đưa tới miệng Tiêu Cửu Thành, nàng luôn cảm thấy Cửu Thành so với mình còn bận rộn hơn.
"Ta tự xem cho mình một quẻ." Tiêu Cửu Thành ngậm lấy nho, cũng ngậm lấy ngón tay Thiên Nhã liếm một chút, xong mới hồi đáp.
"Không phải trước kia đã xem rồi sao? Có gì khác sao?" Thiên Nhã hỏi, nàng không tin lắm chuyện Tiêu Cửu Thành có quý tử, nàng nghĩ đoán mệnh cũng không phải đều đúng tất cả.
Tiêu Cửu Thành lắc đầu.
"Ngươi không có việc gì thì tốt." Thiên Nhã tin tưởng một đời này Cửu Thành nhất định là mệnh cực tốt.
"Ngươi không có hiếu kỳ về chuyện trong mệnh ta có quý tử từ đâu tới sao?" Tiêu Cửu Thành hỏi, Thiên Nhã tựa như không có chút nào để ý, bất quá trong lòng mình lại có gúc mắc.
"Có lẽ là nhận làm con thừa tự, ngươi trên danh nghĩa vẫn là Thái Tử Phi, ngày sau là Hoàng hậu, về sau Độc Cô Thành sinh nhi tử đều là con thứ, chỉ khi ngươi nhận thì mới tính là con trai trưởng, không phải sao?" Thiên Nhã càng nghĩ càng thấy hẳn là như vậy.
"Ngươi nói như vậy có lẽ đúng." Tiêu Cửu Thành nghe xong, trong lòng mới thấy dễ chịu một chút, kỳ thật so với mình, nàng lo lắng cho Thiên Nhã hơn. Hai năm qua nàng đối với cấm thuật cũng có chút hiểu rõ, đúng là có cấm thuật nghịch thiên cải mệnh, nhưng người áp dụng thành công rất ít, phần lớn đều bị phản phệ. Người bị phản phệ vĩnh viễn không vào luân hồi, cái này cũng khiến Tiêu Cửu Thành cảm thấy sợ hãi. Nếu không phải bất đắc dĩ, nàng cũng không dám tùy tiện sử dụng cấm thuật, cái giá quá lớn.
"Đúng không, hẳn là như vậy." Thiên Nhã cảm thấy chắc chắn là như vậy.
"Để ta tái khởi quẻ, xem ta lúc nào có quý tử, đệ đệ ngươi lúc nào có nhi tử, nếu là thời gian trùng nhau thì chín phần mười hẳn là dạng này." Tiêu Cửu Thành chuẩn bị chứng thực một phen.
"Đối với chuyện này ta không quan tâm, ta chỉ quan tâm ngươi lát nữa có bị chóng mặt hay không thôi, cho nên không được xem nữa." Thiên Nhã đè tay Tiêu Cửu Thành lại, không cho nàng tái khởi quẻ, mỗi lần xem bói xong thì đầu liền choáng, có thể thấy được đây là do bị hao tổn nguyên khí.
"Được rồi, tất cả đều nghe theo ngươi, không coi thì không coi. Đúng rồi, Thiên Nhã, tỷ tỷ của ta hôm nay vào cung là có chuyện cầu." Tiêu Cửu Thành nói với Thiên Nhã chuyện của Tiêu Nghệ Tuyền.
"Nói nghe xem." Thiên Nhã hiếu kì nói.
"Đại tỷ gặp nhị tỷ ta, nhị tỷ ta muốn tái giá, ngươi cảm thấy thế nào?" Tiêu Cửu Thành hỏi Thiên Nhã.
"Việc này Cửu Thành muốn làm sao thì làm vậy đi." Thiên Nhã mặc dù không thích Tiêu Nghệ Tuyền, nhưng ngoại trừ việc Tiêu Nghệ Tuyền gả cho Lý Quân Hạo thì nàng đối với Tiêu Nghệ Tuyền cũng không có thù hận gì, đã như vậy, việc này liền tùy theo Cửu Thành xử lý.
"Trong lòng ta đã chọn được người, đến lúc đó liền để nàng theo hôn phu đi Lĩnh Nam đi." Tiêu Cửu Thành cảm thấy Nhị tỷ không hận các nàng là tốt, nhưng vẫn nên cẩn thận một chút, tuyển cho nàng một người ra dáng hôn phu, xong rời xa kinh thành, cũng không thể làm gì được.
Thiên Nhã nghe xong giật mình, ở kiếp trước Tiêu Cửu Thành cũng là cho Tiêu Nghệ Tuyền theo phu quân ngoại phái đến Lĩnh Nam, không ngờ vận mệnh Tiêu Nghệ Tuyền vậy mà cũng giống ở kiếp trước.
"Ngươi đem nàng đẩy đi xa như vậy, không sợ nàng hận ngươi a?" Thiên Nhã cười hỏi.
"Chuyện này đối với nàng hay đối với chúng ta đều tốt." Tiêu Cửu Thành nhẹ nhàng thở dài. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.