Thiên Nhã nhìn phụ thân một thân đế bào, đệ đệ Thái đáy huyệŧ bào và Tiêu Cửu Thành bên cạnh mình, trong lòng Thiên Nhã kích động, Độc Cô gia rốt cục đã thoát khỏi tai họa diệt môn, leo lên cực đỉnh vinh quang.
Tiêu Cửu Thành nhìn văn võ bá quan phủ phục ở chung quanh, lại nhìn Thiên Nhã khẽ cười, có thể cùng Thiên Nhã hưởng vinh quang thật là vô cùng tốt.
Nghi thức rườm rà kéo dài mấy canh giờ mới kết thúc, cuối cùng là quốc yến chiêu đãi bách quan.
Trước giờ yến tiệc tối, Thiên Nhã cùng Tiêu Cửu Thành lại thay hoa phục, đây là bộ trang phục thứ năm đã đổi của ngày hôm nay.
"Cuối cùng rốt cục không cần mang mũ miện." Tiêu Cửu Thành cảm giác cổ có chút đau nhức bởi cả ngày mang mũ miện nặng bốn, năm cân, một lần là mấy canh giờ, đương nhiên cổ sẽ mỏi.
"Nói ngươi yếu đuối mà ngươi còn không chịu thừa nhận." Thiên Nhã nói xong liền đưa tay xoa bóp cổ vai cho Tiêu Cửu Thành, Tiêu Cửu Thành thuận thế dựa hẳn vào người Thiên Nhã.
"So với Thiên Nhã thì đương nhiên là yếu hơn, nhưng so với những nữ tử khác thì cũng không yếu lắm đâu." Thiên Nhã tập võ từ nhỏ, mình đương nhiên không thể so với nàng, nhưng là so với các cô nương nhà quan văn bình thường khác, Tiêu Cửu Thành cũng không cảm thấy mình yếu đuối, mấy năm gần đây, những lúc rảnh rỗi, nàng đều dành thời gian cường thân kiện thể, mấy năm qua, nàng cảm thấy thể cốt mình so với trước kia đã tốt hơn nhiều.
"Trưởng công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-hau-quyen-thuong/527224/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.