Chương trước
Chương sau
"Được, ta sẽ không hỏi, không hỏi." Tiêu Cửu Thành dịu dàng nói, nàng ôm Thiên Nhã, vỗ nhè nhẹ lưng an ủi Thiên Nhã.
"Con dẫn Thiên Nhã trở về trước đi." Độc Cô Tấn nói với Tiêu Cửu Thành.
Tiêu Cửu Thành hướng Độc Cô Tấn gật đầu, xong dẫn Thiên Nhã về hậu viện.
Thiên Nhã không nói gì, chỉ một mực ôm Tiêu Cửu Thành, tựa như sợ Tiêu Cửu Thành sẽ biến mất, cảm thụ được Tiêu Cửu Thành tồn tại, Thiên Nhã mới phát giác đây không phải một giấc mộng.
Qua hồi lâu, Thiên Nhã mới dần dần an tĩnh lại.
Cảm xúc Thiên Nhã ổn định trở lại, Tiêu Cửu Thành thở dài một hơi, nàng không biết vì sao Thiên Nhã sau khi gϊếŧ chết Lý Quân Hạo lại bị cảm xúc phản ứng lớn như thế, nhưng Thiên Nhã không muốn mình hỏi, Tiêu Cửu Thành cũng chỉ có thể đem tất cả nghi vấn dằn xuống đáy lòng.
"Cửu Thành." Rốt cục sau hồi lâu Thiên Nhã mở miệng nói chuyện.
"Ta đây." Tiêu Cửu Thành hồi đáp.
"Ngươi sẽ vẫn ở bên cạnh ta, đúng không?" Thiên Nhã có chút bất an hỏi.
"Đương nhiên, ta sẽ vẫn ở cạnh ngươi, nếu như ngươi có đuổi, ta cũng sẽ không đi." Tiêu Cửu Thành hồi đáp.
"Ngươi thật không muốn hỏi gì sao?" Thiên Nhã tiếp tục hỏi.
"Ngươi không muốn ta hỏi, ta sẽ không hỏi." Tiêu Cửu Thành mặc dù rất muốn biết, thắc mắc này chôn ở đáy lòng đã quá lâu, nhưng nàng cảm giác được Thiên Nhã không muốn nói.
"Chuyện gì ta cũng sẽ nói cho ngươi biết, duy chỉ có chuyện này, ta không biết phải làm sao nói với ngươi, mà thật ra có nói hay không cũng không quan hệ gì, sau ngày hôm nay, hãy để nó đi qua, quãng đời còn lại ta sẽ đối xử tốt với ngươi." Thiên Nhã dị thường nghiêm túc nói với Tiêu Cửu Thành. Ở kiếp trước, mình đối với Tiêu Cửu Thành không tốt đẹp gì, kiếp này ban đầu nàng tiếp cận Tiêu Cửu Thành cũng là không phải từ hảo ý, nàng không muốn để cho Tiêu Cửu Thành biết những chuyện này, cũng không có gì tốt, sẽ chỉ khó chịu. Lý Quân Hạo đã chết, vậy để chuyện ở kiếp trước triệt để qua đi.
"Chỉ cần ngươi không còn bị chuyện này ảnh hưởng, ta cũng không muốn biết làm gì." Mặc dù Tiêu Cửu Thành vẫn rất muốn biết, nhưng nàng chỉ cần Thiên Nhã thật không còn bị ảnh hưởng gì, như vậy nàng có thể không cần biết.
"Tiêu Cửu Thành, tại sao lại có nữ nhân tốt như ngươi vậy?" Thiên Nhã không nghĩ tới Tiêu Cửu Thành thật không hỏi tới, Tiêu Cửu Thành khéo hiểu lòng người như thế, bất luận ai cưới được đều là một chuyện cực kỳ hạnh phúc.
"Ta đối với những người khác cũng không có tốt như vậy, ta chỉ tốt với Thiên Nhã, ai bảo Thiên Nhã là người ở trong tim ta chứ!" Tiêu Cửu Thành hồi đáp, bản tính nàng thật ra so với người bình thường còn lạnh nhạt hơn, tất cả lòng tốt và nhiệt tình cơ hồ đều dành hết cho Thiên Nhã.
"Vậy thì càng tốt hơn." Nàng mặc kệ Tiêu Cửu Thành đối với những người khác như thế nào, Tiêu Cửu Thành chỉ cần tốt đối với mình là được rồi. Thiên Nhã tìm vị trí thoải mái trên đùi Tiêu Cửu Thành, sau đó nằm xuống, đem đầu gối lên trên đùi Tiêu Cửu Thành, đem mặt dán vào bụng Tiêu Cửu Thành. Suốt cả đêm qua cùng Tiêu Cửu Thành hoan hảo, Thiên Nhã cũng chưa cảm thấy mệt mỏi, giờ phút này Thiên Nhã cảm thấy rã rời dị thường, tựa như linh hồn đều bị tiêu hao hết.
Tiêu Cửu Thành nhìn Thiên Nhã nhắm mắt lại gối lên chân của mình, trong lòng mềm mại cực kỳ, nếu như hết thảy những chuyện Thiên Nhã bất an đều tiêu trừ, hết thảy đều đi qua, vậy liền để qua hết đi. Nàng không nhất định phải biết chuyện bí mật kia của Thiên Nhã, mặc dù có đôi khi trong lòng vẫn như bị mèo quào, ngứa ngáy muốn biết một chút. Tiêu Cửu Thành chạm tay lên mày Thiên Nhã, nhẹ nhàng vuốt ve, mỗi động tác đều lộ ra sự yêu thích đối với Thiên Nhã.

Tiêu Nghệ Tuyền bị giam lỏng ở trong phòng, khi nàng biết tin Lý Quân Hạo chết đã là mấy ngày sau. Lúc Tiêu Nghệ Tuyền hay tin, mắt đều đỏ bừng, nàng nắm chặt nắm đấm, móng tay cắm sâu vào da thịt trong lòng bàn tay, nàng hận Độc Cô gia, cũng hận Tiêu Cửu Thành. Nàng biết, việc duy nhất nàng có thể làm là ẩn núp chờ đợi thời cơ, báo thù cho Lý Quân Hạo. Cừu hận thường sẽ kích phát ra trong mỗi người một loại tiềm lực. Tiêu Nghệ Tuyền từ một người không có tính nhẫn nại, thậm chí không có tâm cơ, vì mối thù gϊếŧ chồng, kiềm chế cừu hận tràn đầy trong lòng, từng ngày chờ đợi thời cơ.
Sau khi Lý Quân Hạo chết, Tiêu Nghệ Tuyền được đưa về Tiêu gia, Tiêu Cửu Thành cố ý dặn dò phụ mẫu trong nhà nhất thiết phải cho người giám sát Tiêu Nghệ Tuyền thật kỹ. Mặc dù Tiêu Cửu Thành cũng cảm thấy Nhị tỷ nàng không thể làm ra chuyện gì, nhưng vì cẩn thận, Tiêu Cửu Thành vẫn phái hai tâm phúc Độc Cô gia tiềm phục ở Tiêu gia, giám sát nhất cử nhất động của Nhị tỷ.
Lý Quân Hạo cùng Tiêu Nghệ Tuyền có một nhi tử đã năm sáu tuổi, Thiên Nhã hận Lý Quân Hạo, ban đầu cũng muốn gϊếŧ chết đứa bé kia. Dù sao chỉ là một hài tử năm sáu tuổi, lại là cháu trai mình, Tiêu Cửu Thành vẫn mười phần không đành lòng, liền ra mặt cầu tình, thậm chí ra kế sách đem đứa bé kia đưa đến cho hộ quốc công phủ nuôi dưỡng trên danh nghĩa con của đại tỷ Tiêu Cảnh Tịch. Tiêu Cửu Thành tin tưởng hài tử do đại tỷ nuôi dưỡng sẽ không đến mức cừu hận Độc Cô gia, nhưng làm việc gì cũng luôn tâm tư kín đáo, nàng cũng phái hai nội ứng vào hộ quốc công phủ.

Tô Thanh Trầm ở lại Độc Cô gia cũng đã mấy tháng, nghiễm nhiên là quản gia thứ hai sau Độc Cô Hà, mặc dù trên danh nghĩa không có thân phận gì, nhưng là tâm phúc của Tiêu Cửu Thành, chức quyền rất cao, trong ngoài nhìn thấy Tô Thanh Trầm đều không thể không cung kính hô một tiếng Tô cô nương. Thậm chí một tâm phúc khác của Tiêu Cửu Thành là Đại tướng Dương Đằng tiếp xúc với Tô Thanh Trầm qua mấy lần sinh ra cảm mến Tô Thanh Trầm, hoàn toàn không thèm quan tâm Tô Thanh Trầm đã là lão cô nương gần ba mươi tuổi tuổi, cũng không để ý Tô Thanh Trầm xuất thân là đạo cô, có ý muốn cưới Tô Thanh Trầm làm vợ.
Lục Ngưng Tuyết sau khi biết cảm giác như trời sắp sụp, nàng cố ý chạy tới hỏi Tiêu Cửu Thành về Dương Đằng, Tiêu Cửu Thành đối với Dương Đằng khen không dứt.
"Là một tướng tài, tiền đồ vô lượng, sau này Độc Cô gia đoạt được thiên hạ, Dương Đằng dựa trên chiến công thì cũng có thể được phong quốc công không chừng, nhưng nếu là phong hầu thì cũng không khó." Tiêu Cửu Thành thật lòng nói, nàng thấy Lục Ngưng Tuyết nghe xong, gương mặt vốn trắng lại càng trằng hơn. Mặc dù hai người cùng ở phủ tướng quân hơn mấy tháng, nhưng quan hệ của hai người cũng chưa tiến triển gì, Lục Ngưng Tuyết mặc dù giường kỹ tinh xảo, nhưng tính cách hướng nội ngại ngùng, lại hết sức bị động, Tô Thanh Trầm cũng là người bị động, cho nên đều không nóng, để người nhìn xem đều sốt ruột.
"Nhân phẩm thì như thế nào?" Lục Ngưng Tuyết nghiêm mặt trắng bệch tiếp tục hỏi.
"Nhân tài ta trọng dụng, nhân phẩm lại không tốt sao? Làm người hay làm việc tuyệt đối đều tốt." Thật ra người Tiêu Cửu Thành trọng dụng, bình thường đều là người có thể được việc, nhân phẩm chỉ cần không quá kém, cũng không ngại có chút tỳ vết. Nhưng là Dương Đằng tuyệt đối là nhân tài nhân phẩm cùng năng lực đều hết sức xuất sắc, thông suốt, linh hoạt, lý lẽ không cứng nhắc, cho nên mới xem trọng Tô Thanh Trầm. Nếu như không có Lục Ngưng Tuyết, Tiêu Cửu Thành rất xem trọng chuyện hôn nhân này, dù sao hai người đều là tâm phúc của mình, nếu kết hợp thì đối với mình chỉ có tốt chứ không xấu. Cho nên việc này Tiêu Cửu Thành cũng không tính nhúng tay vào, để cho Tô Thanh Trầm tự mình lựa chọn.
"Nhân phẩm cũng tốt… Vậy rất tốt…" Lục Ngưng Tuyết cười gượng gạo nói, có trời mới biết, lúc nàng đang nói câu nói này, trong lòng đang rỉ máu. Nhưng nàng biết, nếu như Dương Đằng được Tiêu Cửu Thành nói tốt như vậy, thì đối với Tô Thanh Trầm mà nói, tuyệt đối là một mối tốt.
"Thật tốt sao?" Tiêu Cửu Thành nhìn Lục Ngưng Tuyết khẩu thị tâm phi, nhíu mày hỏi.
"Đại sư tỷ nếu có thể gả cho một Hầu gia, làm quý phu nhân, sinh con dưỡng cái, cũng rất tốt." Lục Ngưng Tuyết cũng cảm thấy Tô Thanh Trầm được như thế so với cùng mình thì tốt hơn nhiều, cho nên mới làm cho nàng càng thêm ảm đạm.
"Vậy ngươi thì làm sao bây giờ?" Tiêu Cửu Thành hỏi.
"Nàng tốt là được, ta có thể thỉnh thoảng nhìn thấy nàng thì cũng đủ hài lòng." Lục Ngưng Tuyết từ nội tâm thật lòng nói, mặc dù trong lòng mình khó chịu, nhưng nàng vẫn nguyện ý cảm thấy vui vì Tô Thanh Trầm.
"Ngươi thật sự là thiện tâm, vẫn luôn như vậy cũng rất tốt." Tiêu Cửu Thành cảm thấy nàng chiếu cố Lục Ngưng Tuyết cũng là bởi vì Lục Ngưng Tuyết là một trong số rất ít người sau khi trải qua bất hạnh cùng bất công mà vẫn còn có thể bảo trì thiện tâm, thiện lương, có chút nhu nhược cần được bảo vệ. Mặc dù lý trí của nàng vẫn cảm thấy, nếu như muốn thứ gì thì phải đi giành lấy, dù sao trên trời sẽ không tự rớt xuống đĩa bánh cho mình.
Tiêu Cửu Thành đột nhiên nhìn thấy Tô Thanh Trầm đứng ở cửa chẳng biết từ lúc nào, nàng không biết Tô Thanh Trầm đã nghe được bao lâu.
Tô Thanh Trầm thấy Tiêu Cửu Thành nhìn thấy mình, liền đi vào.
"Thiếu phu nhân." Tô Thanh Trầm hướng Tiêu Cửu Thành hành lễ, thuận tiện nhìn thoáng qua Lục Ngưng Tuyết.
Lục Ngưng Tuyết thấy Tô Thanh Trầm nhìn mình thì có chút bối rối, đã nhiều ngày nàng không gặp Tô Thanh Trầm, từ khi Thanh Trầm vào phủ tướng quân thì hầu như càng bận rộng hơn trước kia. Nàng mơ hồ cảm thấy Thanh Trầm rất thích bận rộn. Bởi vì Tô Thanh Trầm quá mức bận rộn nên nàng sợ mình đi tìm Thanh Trầm thì quấy rầy Thanh Trầm, ngẫu nhiên gặp mặt thì cũng nhìn liếc qua một chút.
"Có chuyện gì?" Từ khi Tô Thanh Trầm nhập phủ làm trợ thủ cho mình, nàng được thanh nhàn không ít, đáng tiếc Thiên Nhã lại thường xuyên vắng nhà theo Độc Cô Tấn ra ngoài chinh chiến.
"Đây là sổ sách trong phủ tháng này, mời Thiếu phu nhân xem qua." Tô Thanh Trầm đem sổ sách thật dày đưa cho Tiêu Cửu Thành.
"Ngươi để trên bàn đi, lát nữa ta xem, các ngươi đều lui xuống đi." Tiêu Cửu Thành cảm thấy hẳn là nên cho Tô Thanh Trầm cùng Lục Ngưng Tuyết cơ hội riêng tư với nhau, nàng cảm thấy Tô Thanh Trầm sớm nên cho Lục Ngưng Tuyết một kết quả, bất luận tốt xấu.
Tô Thanh Trầm cùng Lục Ngưng Tuyết cùng từ phòng khách của Tiêu Cửu Thành đi ra.
"Đại sư tỷ." Lục Ngưng Tuyết nhịn không được chủ động nói chuyện với Tô Thanh Trầm.
"Chuyện gì?" Tô Thanh Trầm nhàn nhạt hỏi, thái độ Tô Thanh Trầm bình thản, mỗi lần đều làm cho Lục Ngưng Tuyết muốn tiến một bước cũng lo sợ.
"Đại sư tỷ sẽ thành thân sao?" Lục Ngưng Tuyết cuối cùng hỏi chuyện muốn hỏi nhất.
"Ai nói ta sẽ thành thân?" Tô Thanh Trầm vẫn bình thản như cũ hỏi ngược lại.
"Dương tướng quân không phải đã cầu thân tỷ sao?" Lục Ngưng Tuyết có chút khẩn trương hỏi.
"Đó là chuyện của hắn, ta chưa có đáp ứng." Tô Thanh Trầm hồi đáp.
Tô Thanh Trầm trả lời làm cho Lục Ngưng Tuyết vừa kích động vừa mừng thầm, lại thêm chờ mong.
"Vì sao không đáp ứng chứ, Thiếu phu nhân nói Dương tướng quân rất tốt…" Lục Ngưng Tuyết tiếp tục hỏi, có trời mới biết nàng đã tốn hết bao nhiêu dũng khí.
Tô Thanh Trầm nhìn thoáng qua Lục Ngưng Tuyết, cũng không trả lời, không phản ứng Lục Ngưng Tuyết nữa mà là quay người rời đi.
Lục Ngưng Tuyết nhìn theo Tô Thanh Trầm, tâm tình phức tạp, thật ra sau ngày đầu tiên Tô Thanh Trầm nhập phủ tướng quân, nàng đã cảm thấy Đại sư tỷ đối với mình có chút lãnh đạm, hơn nhiều so với lúc còn ở đạo quán, nàng vẫn cho là Đại sư tỷ đang trách chính mình đã hại nàng, cho nên nàng thận trọng không dám tới gần.
Nhưng hôm nay, nàng cảm thấy Đại sư tỷ lãnh đạm bên ngoài, bên trong còn có những cảm xúc khác mà nàng không rõ. Muốn hiểu rõ tâm tư Đại sư tỷ, thậm chí lòng thầm trông chờ một tia may mắn. Đêm hôm ấy, Lục Ngưng Tuyết lấy dũng khí đi gõ cửa phòng Tô Thanh Trầm.
Tô Thanh Trầm khi nhìn thấy Lục Ngưng Tuyết, hiển nhiên là có chút ngạc nhiên.
——
Tác giả có lời muốn nói: Theo như bình thường mà nói, tiếp theo hẳn là có một đợt H của vai phụ. Xong rồi thì đến loạn thế nhanh qua. Bất quá, hai ngày trước nhân vật chính vừa mở xong đường sắt cao tốc, cho nên chương kế tiếp không thể tới vai phụ. Vai phụ đẩy qua phiên ngoại về sau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.