"Đại tướng quân, trong thành có khoảng ba ngàn quân đi ra chủ động xin đầu hàng." Thủ hạ thân tín bẩm báo với Độc Cô Tấn.
"Ba ngàn quân?" Độc Cô Tấn nhíu mày hỏi.
"Dạ đúng, bọn họ nói trong thành thiếu lương thực nghiêm trọng, bọn họ phần lớn là lưu dân, mới theo Ngô Vương được mấy tháng, không muốn vì Ngô Vương phủ bán mạng." Ngô Thịnh hồi đáp.
"Phụ soái, xem ra hết thảy đều trong trong dự liệu của cha, trong thành bắt đầu thiếu lương thực, các lưu dân quả nhiên dao động lập trường." Độc Cô Thành cao hứng nói.
Mặc dù lý do đầu hàng tựa hồ rất hợp tình hợp lý, nhưng Độc Cô Tấn cảm thấy hơi quá hợp tình hợp lý, thì là không bình thường, trải qua một lần giao phong, Độc Cô Tấn đã không dám khinh thường Lý Quân Hạo. Mặc dù Độc Cô Tấn không biết rõ tình trạng trong thành, theo phỏng đoán của ông, trong thành không thể lạc quan, bắt đầu thiếu lương thực. Nhưng Độc Cô Tấn cảm thấy hẳn là còn chưa tới sơn cùng thủy tận, Lý Quân Hạo không chỉ mới lúc này mà đã không trấn không được lòng người, chí ít không dễ dàng để nhiều người như vậy đến đây đầu hàng, chỉ có duy nhất khả năng, đó chính là trá hàng.
"Hẳn là trá hàng, bắt hết toàn bộ." Độc Cô Tấn hạ lệnh.
"Trá hàng, vậy gϊếŧ hết…" Độc Cô Thành hưng phấn nói, hắn đang lo không ai để chém.
Độc Cô Tấn lạnh lùng liếc nhìn Độc Cô Thành, ngu xuẩn, một chút tiến bộ cũng không có.
"Không thể được, thiếu tướng quân, cho dù bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-hau-quyen-thuong/527209/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.