"Mẹ…" Chúc Tiểu Ngũ thận trọng kêu, đến cùng vẫn là một hài tử tám tuổi, mặc dù trưởng thành sớm hơn so với hài tử bình thường, nhưng vẫn rất khát vọng tình thân, lại cảm thấy nữ tử thân phận tôn quý trẻ tuổi mỹ mạo như vậy biến thành mẹ nuôi của mình, ngẫm lại làm cho nàng cảm thấy tự lấy làm xấu hổ.
Một tiếng mẹ rụt rè này, làm cho tâm Thiên Nhã mềm ra, rất tự nhiên áp mặt vào mặt của Chúc Tiểu Ngũ, gương mặt này chỉ lớn bằng cỡ bàn tay mình, thật sự hài tử nhỏ gầy đến làm đau lòng người.
Tiêu Cửu Thành thấy Thiên Nhã cùng Chúc Tiểu Ngũ dựa sát mặt vào cùng nhau, nội tâm ghen tuông càng dày đặc, nhớ đến năm đó mình đủ kiểu lấy lòng, Thiên Nhã còn không thèm để ý, bây giờ Chúc Tiểu Ngũ không cần tốn nhiều sức lại làm cho Thiên Nhã thân cận như thế, tư thái hai người thân mật như vậy, Tiêu Cửu Thành thấy dị thường chướng mắt. Hết lần này tới lần khác, Thiên Nhã chỉ một mực chú ý tới Chúc Tiểu Ngũ, một chút cũng không phát giác được tâm tình của mình, Tiêu Cửu Thành cảm xúc không vui càng lâu càng nhiều lên.
"Ngươi gầy yếu quá đi, chờ lớn thêm chút nữa, ta sẽ cho người dạy ngươi tập võ." Thiên Nhã nói với Tiểu Ngũ.
"Dạ" Chúc tiểu Ngũ nhẹ nhàng đáp, chỉ cần có thể lưu lại phủ tướng quân, muốn nàng làm gì, nàng đều nguyện ý.
Tiêu Cửu Thành thấy hai người mẹ hiền con hiếu, trong nội tâm nàng khó chịu, đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết.
"Bạch Âm."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-hau-quyen-thuong/527180/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.