"Lưu dân tới càng ngày càng nhiều, chúng ta sao không chỉ lấy tráng hán như những chỗ khác, người già trẻ em nhiều như vậy, cho dù có nhiều lương thực nhưng cũng không thể hao tổn như thế a." Độc Cô Thành hỏi, biết chín thành trì của Độc Cô gia thu nhận lưu dân, người già trẻ em đều nhận, trong thành đều nhanh không còn chỗ ở.
"Muốn được thiên hạ, phải được dân tâm, thanh danh Độc Cô gia nhân nghĩa truyền khắp thiên hạ, như vậy mới có thể được thiên hạ quy tâm." Tiêu Cửu Thành nói với Độc Cô Thành.
"Nói không sai, mặc dù năm năm qua, chúng ta tích trữ nhiều lương thực ứng phó mười phần dư dả, nhưng lưu dân càng ngày càng nhiều, xác thực hao tổn như thế sợ chịu không được, mà lại phải bảo đảm lương thảo cho quân đội, phải hạn chế một chút mới được." Độc Cô Tấn cảm thấy Tiêu Cửu Thành nghĩ không sai, nhưng vẫn nhất định phải hạn chế một chút đối với lưu dân, mà lưu dân hỗn tạp sợ là quản lý không tốt.
"Nhiều tráng hán phần lớn đều trên có người già dưới có trẻ nhỏ, chúng ta thu nhận cả thân nhân của họ thì họ mới có thể trung thành tuyệt đối với chúng ta. Trên chiến trường, mới có thể không cố kỵ, không sợ chết, mới có thể trở thành quân tinh nhuệ, mỗi một hộ quản chế sẽ tốt hơn. Nhiều lưu dân khắp nơi vào thành đều không có quan hệ, điều kiện trước hết là phải an bài và quản chế cho tốt. Từ khi có lưu dân đến đây, ta liền tự hỏi sẽ an trí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-hau-quyen-thuong/527177/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.