Chương trước
Chương sau
"Lưu dân tới càng ngày càng nhiều, chúng ta sao không chỉ lấy tráng hán như những chỗ khác, người già trẻ em nhiều như vậy, cho dù có nhiều lương thực nhưng cũng không thể hao tổn như thế a." Độc Cô Thành hỏi, biết chín thành trì của Độc Cô gia thu nhận lưu dân, người già trẻ em đều nhận, trong thành đều nhanh không còn chỗ ở.
"Muốn được thiên hạ, phải được dân tâm, thanh danh Độc Cô gia nhân nghĩa truyền khắp thiên hạ, như vậy mới có thể được thiên hạ quy tâm." Tiêu Cửu Thành nói với Độc Cô Thành.
"Nói không sai, mặc dù năm năm qua, chúng ta tích trữ nhiều lương thực ứng phó mười phần dư dả, nhưng lưu dân càng ngày càng nhiều, xác thực hao tổn như thế sợ chịu không được, mà lại phải bảo đảm lương thảo cho quân đội, phải hạn chế một chút mới được." Độc Cô Tấn cảm thấy Tiêu Cửu Thành nghĩ không sai, nhưng vẫn nhất định phải hạn chế một chút đối với lưu dân, mà lưu dân hỗn tạp sợ là quản lý không tốt.
"Nhiều tráng hán phần lớn đều trên có người già dưới có trẻ nhỏ, chúng ta thu nhận cả thân nhân của họ thì họ mới có thể trung thành tuyệt đối với chúng ta. Trên chiến trường, mới có thể không cố kỵ, không sợ chết, mới có thể trở thành quân tinh nhuệ, mỗi một hộ quản chế sẽ tốt hơn. Nhiều lưu dân khắp nơi vào thành đều không có quan hệ, điều kiện trước hết là phải an bài và quản chế cho tốt. Từ khi có lưu dân đến đây, ta liền tự hỏi sẽ an trí như thế nào. Đây là suy nghĩ trước mắt của ta, mỗi lưu dân đến đều bố trí nhập hào, dựng lều cỏ, an trí chỗ ở. Thành chứa không nổi nhiều người như vậy, lại lần nữa khởi công xây dựng khuếch trương mở rộng thành, chín thành trì đều theo quy mô của kinh thành mà xây dựng thêm. Lúc này, xây dựng thành đều không cần bất kỳ một tráng hán nào, mà từ những người già trẻ em xây. Cũng chính là lấy công thay cho cứu tế, tính theo công điểm mà phát lương, ví dụ như một hài tử năm tuổi có thể chuyển một viên gạch cũng được tính công điểm, tích lũy công điểm liền có thể đi đổi lương. Đến lúc đó tất nhiên sẽ xây dựng thành đại quy mô, bên trong là nội thành, bên ngoài xây dựng thêm liền là ngoại thành. Chờ sau khi quy mô chín thành có thể lớn bằng kinh thành thì đã dung nạp nhiều người, sau đó hẳn tính sẽ thu nhận thêm người hay không, phụ thân cùng Thiên Nhã cảm thấy thế nào?" Tiêu Cửu Thành hỏi Độc Cô Tấn cùng Thiên Nhã.
"Kinh thành có khoảng chừng trăm vạn nhân khẩu, chín thành trì mà lớn như vậy, đây chẳng phải là đem một phần năm thiên hạ đều tụ tập ở đây, chúng ta nào có nhiều lương thực như vậy để nuôi chín triệu người, kỳ thật Cửu Thành căn bản là không có ý định ngừng thu nạp lưu dân, bất quá phương pháp an trí lưu dân lại vô cùng tốt, trước khi an trí lưu dân thì đem lương bổng của quân đội dành ra trước, còn lại những cái khác thì con có thể theo đó tùy ý an trí lưu dân, con xem đó mà làm thôi." Độc Cô Tấn nói, hắn sợ Tiêu Cửu Thành trong lúc mấu chốt lòng dạ đàn bà.
"Phụ thân, con tin tưởng Cửu Thành." Thiên Nhã đối năng lực của Tiêu Cửu Thành rất tín nhiệm.
Tiêu Cửu Thành nhìn Thiên Nhã khẽ cười, Thiên Nhã càng ngày càng hiểu phu xướng phụ tùy, mình đề nghị, Thiên Nhã đều sẽ tuân theo, được Thiên Nhã tín nhiệm vô điều kiện cảm giác thực tốt.
"Lương bổng của quân đội, con đã dự lưu tốt, phụ thân cứ yên tâm." Tiêu Cửu Thành nói với Độc Cô Tấn.
"Cửu Thành làm việc, phụ thân đương nhiên yên tâm, vấn đề của lưu dân con đều quyết định đi."
"Phụ thân, nhiều nơi đều đã khởi binh, chúng ta tại sao vẫn còn án binh bất động vậy?" Độc Cô Thành đã hận không thể lập tức ra chiến trường gϊếŧ địch, cảm giác chờ đợi, hắn đã chờ đến không kiên nhẫn được nữa.
"Ngươi gấp cái gì, ngày sau sẽ có cho ngươi đánh, tiểu tử ngươi dễ kích động như vậy, một chút đầu óc đều không có." Nói Độc Cô Tấn liền gõ đầu Độc Cô Thành một cái.
"Không phải đã có phụ thân, tỷ tỷ và Cửu Thành a?" Độc Cô Thành sờ đầu bị Độc Cô Tấn gõ đau nói.
"Gỗ mục tới không khắc được." Độc Cô Tấn nhìn con trai độc nhất của mình lắc đầu, cũng may Độc Cô gia có Cửu Thành, nếu không dựa vào Độc Cô Thành thì Độc Cô gia chắc phải tiêu vong.
Độc Cô Thành bị phụ thân ghét bỏ, thì càng muốn ra chiến trường chứng minh giá trị của mình, bất quá còn phải chờ, nghĩ tới đây Độc Cô Thành liền thở dài.
"Cửu Thành a, đến cùng lúc nào thì chúng ta mới có thể khai chiến đây?" Độc Cô Thành chờ sau khi Độc Cô Tấn đi ra đại sảnh mới hỏi Tiêu Cửu Thành.
"Ta đoán chừng ba tháng nữa sẽ có chiến sự, đừng nên gấp gáp." Tiêu Cửu Thành trả lời chắc chắn.
Độc Cô Thành nghe xong liền cao hứng, có thời gian xác định là được rồi.
"Chắc chứ?" Độc Cô Thành hỏi, những nơi khác chiến sự đều đã hai ba tháng, Độc Cô gia vẫn án binh bất động.
"Ừm, chắc chắn." Tiêu Cửu Thành nói, lúc đó Độc Cô gia cũng nên khởi binh.
"Vậy là tốt rồi, ta bây giờ tranh thủ thời gian đi võ trường tập luyện, đến lúc đó ta nhất định trở thành mãnh tướng uy dũng nhất dưới trướng phụ thân." Độc Cô Thành nói xong, liền vui vẻ đi võ trường, hắn đã không kịp chờ thêm.
Thiên Nhã nhìn Tiêu Cửu Thành, ở kiếp này Tiêu Cửu Thành tựa hồ so sánh với kiếp trước càng lợi hại hơn.
"Sao lại nhìn ta như vậy?" Tiêu Cửu Thành cười hỏi.
"Ta rất muốn biết, Cửu Thành làm sao để xây dựng chín thành trì lớn giống như kinh thành, lại còn muốn dung nạp hơn ngàn vạn nhân khẩu, mà chúng ta làm sao có thể nuôi được nhiều người như vậy chứ?" Thiên Nhã cười hỏi.
"Ta chỉ tưởng tượng ra cái này, ngươi nhắc nhở như vậy thì có thể sửa đổi phương án một chút, dù sao vùng này nhỏ như vậy, nếu xây chín tòa thành lớn thì giống như hơi lãng phí. vậy trước tiên xây ba tòa thành, chờ sau này khi địa bàn của chúng ta mở rộng, sẽ lại từng bước một xây tiếp cho xong chín tòa thành." Tiêu Cửu Thành bị Thiên Nhã hỏi như thế đột nhiên nghĩ đến xây chín tòa thành không khó, nhưng là đem chín tòa thành tụ ở vùng đất nhỏ như vậy thì lâu dài sẽ lãng phí.
"Mặc kệ là ba tòa thành hay chín tòa thành đều rất khó, Cửu Thành chẳng lẽ có bản lãnh thông thiên?" Thiên Nhã mặc dù rất tin tường năng lực của Tiêu Cửu Thành, nhưng nếu muốn thu nạp lưu dân nhiều như vậy xác thực rất không dễ dàng, cho nên nàng rất hiếu kì Tiêu Cửu Thành đến cùng là có biện pháp gì. Phải biết chín thành trì của Độc Cô gia năm năm trước cũng chỉ có hơn một trăm vạn bách tính, mấy năm này nhờ Tiêu Cửu Thành quản lý thì dân số tăng lên gấp đôi, cũng chỉ hơn hai trăm vạn người, muốn thu nạp lưu dân nhiều hơn số bách tính hiện tại là phi thường khó khăn.
"Đúng là nuôi không nổi hơn ngàn vạn người, nhưng là hai ba triệu lưu dân cũng không thành vấn đề. Thiên Nhã nhất định không biết chúng ta đã lén cho xây bao nhiêu kho lúa, cất trữ bao nhiêu lương thực. Ngày mai, ta sẽ dẫn Thiên Nhã đi xem các kho lúa một chút." Tiêu Cửu Thành vừa cười vừa nói.
"Được, vậy ngày mai chúng ta đi tuần thành." Thiên Nhã gật đầu nói.

Ngày hôm sau, Thiên Nhã liền cùng Tiêu Cửu Thành đi tuần thành, trạm thứ nhất chính là một trong chín kho lúa lớn của Độc Cô gia.
Thiên Nhã lúc này mới phát hiện thì ra Tiêu Cửu Thành đem kho lúa thiết lập dưới mặt đất, chính là lương hầm, vô số cái làm cho Thiên Nhã nhìn choáng, có cảm giác tất cả lương thực của thiên hạ đều là ở đây.
"Đây là kho lúa lớn nhất, một kho lúa trong vòng hơn mười dặm, có hơn ngàn hầm thông xuyên nhau, mỗi hầm có thể chứa tám ngàn thạch lương thực, ta cho người xây tại chín tòa thành mỗi nơi một kho lúa, cái nhỏ nhất, cũng là một nửa kho này, chưa kể kho lương trên mặt đất." Tiêu Cửu Thành nói với Thiên Nhã.
"Một kho lúa này có thể nuôi bao nhiêu người?" Thiên Nhã cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy nhiều lương thực như vậy, thật sự là quá sức tưởng tượng, Tiêu Cửu Thành bí mật xây nhiều kho lúa như vậy, tích trữ nhiều lương thực như vậy, là dùng hết bao nhiêu của cải và nhân lực, mà còn không làm kinh động đến triều đình, Tiêu Cửu Thành quả thật hết sức lợi hại.
"Một trăm vạn người ăn trong một năm là không có vấn đề." Cửu Thành hồi đáp, tất cả kho lúa hợp lại, nuôi năm triệu người là không có vấn đề, hiện tại đang lúc nạn đói, mỗi người mỗi ngày giảm bớt một chút là có thể giúp cho càng nhiều người sống sót, huống chi nàng còn nuôi một đám thịt dê béo trong hậu viện của chín thành. Năm năm qua, nàng bỏ ra công sức lớn nhất là mua tích trữ lương thực.
"Tiêu Cửu Thành, làm sao ngươi lại làm được vậy?" Thiên Nhã kinh ngạc thán phục hỏi.
"Cái này là liên quan đến rất nhiều việc. Mấy năm này, bách tính của chín thành trì đều chỉ nộp thuế bằng lương thực cho phủ, mà những người từ nơi khác đến đây hành thương buôn bán cũng phải lấy lương thực nộp thuế. Mà mấy năm nay, ta cố ý để cho giá lương thực của các thành Độc Cô gia so nơi khác cao một chút, cho nên ngay cả thương nhân và dân thường thấy có lợi đều sẽ đi ra các nơi khác mua lương đem về chỗ chúng ta bán lại, bán số lượng bao nhiêu chúng ta đều mua hết, nên càng nhiều người muốn kiếm lợi từ chênh lệch giá. Giống như nhiều con kiến chuyển vật, ngắn ngủi bốn năm là cơ hồ có thể mua hết lương thực từ thiên hạ." Căn bản không cần mình phái người đi thu mua, liền có người đưa lương tới tận cửa bán.
"Vậy tiền để mua lương thực ở đâu ra?" Thiên Nhã hỏi, mua lương thực giá cao hơn mà còn mua nhiều như vậy, vậy thì hết bao nhiêu tiền, Tiêu Cửu Thành ở đâu mà có nhiều tiền như vậy.
"Ở chính thành trì Độc Cô gia chúng ta sau khi ra chính sách hưng thương, thuế tăng trưởng gấp ba, lại cổ vũ bách tính khai khẩn đất hoang rộng, thuế ruộng cũng được hơn phân nửa, như vậy cũng chi trả được một phần, nhưng muốn mua nhiều như vậy, hiển nhiên còn chưa đủ, thế là ta liền phái người đi Đông Nam duyên hải, đem tơ lụa Trung Nguyên, gốm sứ, lá trà vận chuyển qua các vùng hải ngoại Ba Tư, lại từ hải ngoại chuyển trang sức, hương liệu, ngà voi các loại về kinh thành. Cho dù ra biển người phong hiểm cực lớn, nhưng lợi nhuận lại cực kỳ nhiều." Tiêu Cửu Thành đối với Thiên Nhã không giấu diếm chút nào.
"Nhìn không ra Cửu Thành lại còn có tài kinh thương thiên phú." Thiên Nhã vừa cười vừa nói.
"Ta còn nhiều chỗ lợi hại hơn, tỉ như trên giường cũng có thể làm cho Thiên Nhã vui mà." Tiêu Cửu Thành nhìn Thiên Nhã cười đến mấy phần không đứng đắn nói, nàng đã cảm thấy cũng may Độc Cô gia cho nàng đầy đủ quyền lực cùng tự do, chính mình mới có thể tự phát huy đến cực hạn. Ở Độc Cô gia mấy năm qua như cá gặp nước, chỉ có một điều duy nhất chưa được hoàn mỹ, đó là cùng Thiên Nhã luôn phải rời xa. Bất quá chuyện bù lại làm cho nàng đắc ý, chính là Thiên Nhã biết võ, song trên giường đã không còn luôn chiếm ưu thế, giường kỹ của mình càng ngày càng tốt, làm Thiên Nhã hòa tan dễ như trở bàn tay.
Thiên Nhã sắc mặt đỏ lên, Tiêu Cửu Thành lúc không đứng đắn làm cho nàng khó mà chống đỡ, nhất là sáng sớm nay trước khi đi xem kho lúa, còn bị Tiêu Cửu Thành giày vò một phen. Tiêu Cửu Thành hay thường xuyên trong lúc nói chuyện nghiêm chỉnh cùng nàng, tự nhiên xen vào vài câu không đứng đắn, làm cho Thiên Nhã khó lòng phòng bị.
"Tiêu Cửu Thành!" Thiên Nhã thấp giọng cảnh cáo Tiêu Cửu Thành.
"Đều đã là vợ chồng, Thiên Nhã sao còn ngượng ngùng như vậy chứ." Tiêu Cửu Thành ý cười càng thiêu đốt.
"Làm sao ai cũng giống như ngươi, không có đứng đắn." Thiên Nhã hừ lạnh nói.
"Cái này oan uổng cho ta, chuyện ta làm đều là chuyện nghiêm chỉnh nhất thiên hạ." Tiêu Cửu Thành cãi lại nói.
——
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay gõ chữ, nghiên cứu tư liệu hết nửa ngày. Tham khảo kho lúa Tùy triều…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.