Chương trước
Chương sau
"Công lao của Cửu Thành đã rõ như ban ngày, mấy toà thành này về sau vẫn là giao phó cho con quản lý, cũng như Độc Cô phủ trên dưới đều như trước đều giao cho Cửu Thành quản lý, phụ thân có thể an tâm luyện binh". Tiêu Cửu Thành mười phần thông thạo xử lý chính vụ, trình độ so với mình còn muốn giỏi hơn, Độc Cô Tấn biết sau này người mà Độc Cô gia có thể phó thác, không phải Độc Cô Thành, cũng không phải Thiên Nhã, mà là Tiêu Cửu Thành.
"Việc này…" Tiêu Cửu Thành ra vẻ chần chờ nói, không có cự tuyệt, cũng không có lập tức đồng ý.
Các tướng sĩ ở một bên nghe vậy, thầm nghĩ tướng quân để con dâu trị thành, để nữ nhi cầm quân, ngược lại nhất gia chi chủ chân chính tương lai Độc Cô gia Độc Cô Thành, lại không làm gì, việc này sợ là Độc Cô gia sẽ âm thịnh dương suy, Thiếu phu nhân mới mười tám tuổi, bọn họ trong lòng còn hơi hoài nghi, bọn họ cũng chưa tin tưởng một thiếu nữ mới mười tám tuổi đã có năng lực như vậy. Mặc dù trước mắt bọn họ cũng chưa hẳn tin tưởng Tiêu Cửu Thành, nhưng là do đại tướng quân của bọn họ đã quyết, bọn họ vẫn là ủng hộ, dù sao nhiều năm đi theo đại tướng quân vào sinh ra tử, trong lòng bọn họ xem đại tướng quân đã như thần.
"Phụ thân mời chén rượu này, Cửu Thành nhất định phải uống mới được, ngày sau sẽ còn vất vả Cửu Thành". Độc Cô Tấn đưa ly rượu lên hướng Tiêu Cửu Thành nói.
"Phụ thân đã nói vậy, Cửu Thành cung kính không bằng tuân mệnh". Tiêu Cửu Thành đứng dậy nâng ly rượu lên, một hơi uống cạn.
Thiên Nhã nhìn xem Tiêu Cửu Thành, trong lòng có chút phức tạp, nàng cùng Độc Cô Thành không thể làm được việc lớn, điều này khiến Thiên Nhã vẫn cảm thấy rất khó chịu, nhưng là nghĩ tới Tiêu Cửu Thành lại có thể làm được rất tốt, trong lòng lại có chút vui, ngày đó muốn cưới cho được Tiêu Cửu Thành về nhà, nàng là hành động theo cảm tính, chỉ nghĩ là để báo thù riêng, đoạt đi người Lý Quân Hạo yêu. Bây giờ, kết quả lại như "vô tâm cắm liễu liễu xanh um", Tiêu Cửu Thành giờ đối với Độc Cô gia đã vĩnh viễn vượt qua ý nghĩ báo tư thù.
Độc Cô Tấn mời rượu xong, Tiêu Cửu Thành ngồi xuống lại, bắt gặp Thiên Nhã đang nhìn mình, nàng liền hướng Thiên Nhã mỉm cười.
Thiên Nhã bị Tiêu Cửu Thành bắt gặp có chút chột dạ, luôn cảm giác mình tựa hồ không xứng với chân tình của Tiêu Cửu Thành, nàng có chút khó chịu đành cho qua một bên trong đầu, quay mặt đi không nhìn Tiêu Cửu Thành nữa.
Tiêu Cửu Thành hơi nhíu mày, đêm nay nàng thấy tâm tình của Thiên Nhã rất tốt, sao bây giờ lại khó chịu rồi? Bất quá Tiêu Cửu Thành luôn phi thường nhẫn nại với Thiên Nhã, nàng lần nữa đem thân thể của mình dựa sát vào thân Thiên Nhã.
"Thiên Nhã sao vậy? Ta đã làm gì ngươi không vui sao?" Tiêu Cửu Thành dùng giọng dịu dàng hỏi.
"Không có gì". Thiên Nhã đương nhiên sẽ không nói cho Tiêu Cửu Thành ý nghĩ vừa rồi, dù sao những việc kia đều đã là quá khứ.
"Hay bởi vì ta rất giỏi giang sao?" Tiêu Cửu Thành hỏi, nàng nhớ tới vừa rồi hay là trong lúc tắm rửa Thiên Nhã không kiềm chế được nỗi lòng kia, cho nên bây giờ Thiên Nhã đại khái cảm thấy mất mát.
"Không phải" Thiên Nhã quả quyết phủ nhận, nàng mới không phải là người lòng dạ nhỏ mọn, đương nhiên không tính ở kiếp trước, đối với tình địch, lòng dạ nhỏ mọn là hợp lý.
"Cũng đúng, nào có người sẽ e sợ vợ của mình rất giỏi giang đây?" Tiêu Cửu Thành ở bên tai Thiên Nhã thì thầm chỉ đủ để mỗi mình Thiên Nhã nghe thấy.
Thiên Nhã nghe Tiêu Cửu Thành nói vậy lập tức đỏ mặt, Tiêu Cửu Thành thật đúng là lời gì cũng nói được, kỳ thật nói đến Tiêu Cửu Thành thật đúng là do mình cưới về, mình cho người đi cầu hôn đặt sính lễ, cùng Tiêu Cửu Thành bái đường thành thân chính là mình, uống rượu giao bôi cũng là mình, cho nên Thiên Nhã thật đúng là không có cách nào phủ nhận lời nói của Tiêu Cửu Thành.
Tiêu Cửu Thành gặp Thiên Nhã vốn là có chút đỏ mặt, giờ này thì càng đỏ hơn, càng xinh đẹp động lòng, rất là mị người, bất quá người kia đang thẹn thùng, Tiêu Cửu Thành trong lòng bất giác xuất hiện câu nói này.
Độc Cô Tấn thấy yến tiệc vui vẻ hòa thuận, trong lòng cũng có chút vui, nên uống thêm mấy chén, ánh mắt tự nhiên nhìn đến nữ nhi cùng con dâu bên kia, bắt gặp nữ nhi đang bị Tiêu Cửu Thành trêu chọc đến thẹn thùng, hoàn toàn tựa như thiếu nữ mới biết yêu, bất giác liền giương lên khóe miệng, nữ nhi vẫn là nên nuôi dưỡng ở bên trong khuê phòng mới đáng yêu. Nhớ tới nữ nhi hai năm nay luôn cố gắng và ẩn nhẫn, Độc Cô Tấn liền thở dài, nếu là nhi tử có thể cũng như vậy liền tốt, hắn quay đầu nhìn về phía Độc Cô Thành, chỉ gặp nhi tử đang lo đấu rượu, bị rót rượu uống đến ngà ngà say, đã không còn biết đến trời đất gì, nhìn xem chỉ lắc đầu, tiếc gỗ mục không điêu khắc được.
Phần lớn mọi người cũng đều đã say, yến tiệc còn thanh tỉnh nhất chỉ còn Tiêu Cửu Thành và Độc Cô Tấn, Thiên Nhã dù tửu lượng tốt, nhưng Tiêu Cửu Thành cố ý chuốc rượu nên cũng có chút hơi say, nửa say nửa tỉnh, trạng thái mơ hồ.
Độc Cô Tấn bảo Độc Cô Hà an bài cho người đưa các thuộc cấp đã say rượu về nhà.
Tiêu Cửu Thành chỉ cần chăm sóc cho mỗi Thiên Nhã, thế là nàng liền đỡ lấy Thiên Nhã đang nghiêng ngã đi về Thúy Lăng Uyển.
"Không cần ngươi đỡ, ngươi gầy yếu như vậy…" Thiên Nhã đẩy Tiêu Cửu Thành ra, nàng còn không có say đến nỗi cần Tiêu Cửu Thành đỡ, nếu xem như say, nàng cảm thấy Tiêu Cửu Thành gầy yếu như vậy cũng không đỡ được mình, trong lòng Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành luôn là nử tử yếu đuối phải cần người khác bảo hộ, nàng mới không cần Tiêu Cửu Thành đỡ nàng.
"Ngươi say rồi". Tiêu Cửu Thành hối hận đã rót cho Thiên Nhã nhiều rượu như vậy, bước chân không ổn mà còn không để cho mình đỡ, Tiêu Cửu Thành sợ Thiên Nhã không cẩn thận sẽ ngã.
"Ta không có say, ta còn biết mình đang làm gì". Ngoại trừ bước chân có chút không vững Thiên Nhã cảm thấy ý thức mình vẫn là rõ ràng.
"Vậy là ta say rồi, Thiên Nhã dìu ta một chút được chứ?" Tiêu Cửu Thành chỉ có thể nói ngược lại, nàng nghĩ Thiên Nhã say rượu vẫn là thích sĩ diện.
Quả nhiên Thiên Nhã dừng bước, đi đỡ lấy Tiêu Cửu Thành, nàng khẽ vươn tay liền trực tiếp ôm eo Tiêu Cửu Thành, nàng vẫn cảm thấy Tiêu Cửu Thành rất mảnh mai, tựa như cành liễu yếu đuối vô lực, trong đầu nàng đang nghĩ vậy tay liền đưa ra so so thử xem có phải hay không là chỉ cần một tay là có thể ôm vừa vòng eo Cửu Thành. Ngày thường nàng sẽ không làm những chuyện này, có lẽ là do uống rượu nên mới bất giác phóng túng tâm tư, ôm lấy mới phát hiện quả nhiên đúng như mình nghĩ, một tay liền có thể ôm trọn, thật là một nữ tử mảnh mai, Thiên Nhã trong lòng nghĩ như vậy.
Tiêu Cửu Thành tưởng rằng Thiên Nhã chỉ sẽ đỡ lấy tay mình, không nghĩ tới nàng trực tiếp ôm eo mình, tư thế này quá thân mật, làm cho Tiêu Cửu Thành bất giác ửng đỏ mặt, Thiên Nhã có biết đang làm cái gì không? Tiêu Cửu Thành theo bản năng nhìn về phía mặt Thiên Nhã, trên mặt Thiên Nhã ngược lại vẫn tự nhiên, tựa hồ cũng chẳng để ý tới động tác của mình, cứ thản nhiên như vậy. Tiêu Cửu Thành nghĩ thầm, thật sự người làm thì vô tâm, người thụ thì có ý, tâm tư mình lúc Thiên Nhã ôm eo mình liền loạn, cũng nghĩ tới một chút hình tượng không nên nghĩ tới.
Tiêu Cửu Thành sợ Thiên Nhã đi đứng không vững sẽ ngã nên nàng cố ý đi chậm, Thiên Nhã tính tình vốn là có chút nóng nảy, cảm thấy thực sự quá chậm chạp, quá phiền phức, liền dứt khoát đem Tiêu Cửu Thành nhấc bổng lên, ôm vào trong ngực, trong trí nhớ của nàng, Tiêu Cửu Thành căn bản là không có mấy lạng thịt, bế lên chẳng hề tốn sức. Nàng đem Tiêu Cửu Thành ôm vào trong ngực, đúng là nhẹ như không, Thiên Nhã nghĩ Tiêu Cửu Thành hẳn là nên ăn nhiều thêm một chút mới tốt.
Tiêu Cửu Thành giật mình, nàng theo bản năng ôm lấy cổ Thiên Nhã, mặc dù Thiên Nhã ôm mình chân bước đi vẫn lung la lung lay nhưng là lúc này Tiêu Cửu Thành nghĩ, nếu coi như ngã, mình cũng nguyện ý ngã theo cùng Thiên Nhã, nghĩ vậy nên Tiêu Cửu Thành ôm cổ Thiên Nhã chặt hơn chút nữa, Tiêu Cửu Thành nhớ tới ngày đón dâu năm đó, Thiên Nhã cũng như vậy đem mình ôm vào trong kiệu, Tiêu Cửu Thành nhớ đến liền bất giác mỉm cười, chỉ cảm thấy ngọt ngào dị thường.
Cuối cùng Thiên Nhã cũng ôm Tiêu Cửu Thành trở về được tới hậu viện, Đình nhi và Cẩm Nhi đều không cảm thấy kinh ngạc, liền đi chuẩn bị nước nóng cùng nước sạch để cho chủ tử các nàng dùng.
Tiêu Cửu Thành vào lúc buổi trưa trước khi Thiên Nhã về đều đã tắm rửa qua một lần, nhưng là cả ngày bận rộn, thế nên nàng lại để Cẩm Nhi chuẩn bị nước nóng, lại tắm rửa một lần nữa, huống chi, trong lòng nàng đêm nay có loại xao động ẩn ẩn với cảm giác chờ mong.
Thiên Nhã buổi chiều đã tắm rửa qua, nên nàng chỉ xúc miệng rửa mặt rửa chân, sau đó liền lên giường nằm. Nằm ở trên giường, nàng làm thế nào cũng ngủ không được, nhất là sau lúc tắt đèn, lắng nghe tiếng nước ào ào sát vách truyền đến, Thiên Nhã biết Tiêu Cửu Thành đang tắm, nghe bên tai ào ào tiếng nước tựa như tiếng sấm chớp lớn, làm cho Thiên Nhã không sao ngủ được.
Rốt cục tiếng nước cũng ngừng lại, Thiên Nhã vẫn là ngủ không được, nàng biết, đó là bởi vì Tiêu Cửu Thành còn chưa qua đây, Tiêu Cửu Thành chưa đến bên cạnh mình. Trong hai năm ở Tây Bắc, nàng nhớ nhiệt độ trên người Tiêu Cửu Thành, còn có hương thơm cùng khí tức đặc hữu trên thân Tiêu Cửu Thành, những lúc nhớ nhiều, nàng liền lấy ra túi thơm mà Tiêu Cửu Thành đã đưa cho nàng, nghe mùi hương tương tự trên thân Tiêu Cửu Thành, khí tức này làm cho nàng cảm thấy an tâm. Hai năm sau, túi thơm cũng đã hết thơm, giờ phút này Thiên Nhã theo bản năng vẫn lấy ra túi thơm, bất giác ngửi một chút, nàng chưa chắc đã nghe được mùi hương, kỳ thật chỉ là một động tác đã thành thói quen.
Tiêu Cửu Thành tắm xong liền không kịp chờ đợi kéo cửa thông giữa đi qua phòng Thiên Nhã.
Thiên Nhã nghe thấy tiếng kéo cửa phòng, liền đem túi thơm giấu đi, Thiên Nhã trấn định hơi thở, nhịp tim bất giác liền đập nhanh. Tiêu Cửu Thành đã vô số lần ngủ lại trên giường của nàng, Thiên Nhã lại chưa từng có cảm xúc như vậy, cảm thấy khẩn trương cùng chờ mong trước nay chưa từng có.
Thiên Nhã hiện tại càng giống như mới biết yêu, Tiêu Cửu Thành thì đa tình quá sớm, trải qua hai năm trưởng thành, tình yêu càng ăn sâu, Tiêu Cửu Thành nhìn người trên giường trong bóng đêm, chỉ cảm thấy trong lòng căng thẳng, hai năm, cả ngày lẫn đêm ngóng trông Thiên Nhã trở về, hôm nay Thiên Nhã rốt cục trở về, nàng vui sướng tựa hồ muốn đem tâm lấp đầy. Vui mừng, tất có lo lắng, chí ít thời khắc này tâm cảnh Tiêu Cửu Thành chính là như thế, nàng lo sợ đây chỉ là một giấc mộng đẹp, khi tỉnh lại hết thảy vui thích sẽ lại tan thành mây khói.
—–
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Cửu Thành: Rốt cục phải lái xe đi, kích động quá sức!
Thiên Nhã: Trùng phùng buổi tối đầu tiên, ngươi liền muốn lái xe, tốt như vậy a?
Tiêu Cửu Thành: Tiểu biệt thắng tân hôn, thừa nhiệt đả thiết, đặc biệt thích hợp lái xe, quả thực đây là ngày hoàng đạo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.