Chương trước
Chương sau
Tiêu Cửu Thành nhìn xem Thiên Nhã, nàng chưa từng nghĩ Thiên Nhã có trải nghiệm sâu sắc như vậy. Nàng thật sự không hiểu, Thiên Nhã được nuông chiều từ bé, chưa từng nghe nói Thiên Nhã nhận qua khổ sở gì, vậy nỗi khổ sở kia trong lòng Thiên Nhã là từ đâu mà có. Rốt cuộc là Thiên Nhã đã xảy ra chuyện gì, Tiêu Cửu Thành mơ hồ đoán được tất cả hết thảy xuất phát điểm đều bắt nguồn từ sau trận bệnh kia, kể từ sau khi khỏi bệnh, Thiên Nhã dường như có chút khác biệt, cũng là sau ngày đó, Thiên Nhã mới bắt đầu chú ý đến mình, cũng không có giống như xưa luôn cảm thấy cuộc đời tươi đẹp hoàn mỹ. Nhớ tới Thiên Nhã vẫn thỉnh thoảng mơ thấy ác mộng, lại ứng với những lời nói ngày hôm nay, nàng càng khẳng định trong nội tâm Thiên Nhã đã từng tổn thương qua. Nhưng mà, Tiêu Cửu Thành vẫn như cũ không biết đến cùng Thiên Nhã đã trải qua chuyện gì, đến mức phải mang theo vết thương lòng nghiêm trọng như vậy.
Trong lúc nhất thời Độc Cô Tấn trầm mặc không nói, trong lòng hắn vẫn có hơi chút giãy dụa.
"Phụ thân…" Thiên Nhã khẩn cầu gọi Độc Cô Tấn.
"Được rồi, phụ thân sẽ mang con đi xuất chinh." Độc Cô Tấn cuối cùng cũng đáp ứng thỉnh cầu của Thiên Nhã.
"Nếu như Thiên Nhã có thể đi, vậy Cửu Thành cũng xin được đồng hành, mặc dù không thể lâm trận gϊếŧ địch nhưng cũng có thể nỗ lực đưa đến vài kế sách….." Tiêu Cửu Thành không muốn một mình ở lại Độc Cô gia, càng không muốn rời xa Thiên Nhã.
"Không được!" Độc Cô Tấn và Thiên Nhã gần như đồng thời cự tuyệt yêu cầu của Tiêu Cửu Thành.
Dù sao Thiên Nhã cũng đã tập võ qua nhiều năm, thân thể vô cùng tốt, nhưng Tiêu Cửu Thành thì không giống vậy. Trong mắt của hai người, nữ tử thế gia như Tiêu Cửu Thành vô cùng yếu ớt văn nhược, làm sao chịu được khí hậu khắc nghiệt của vùng Tây Bắc. Nơi đây buổi trưa nắng nóng đốt người, buổi tối lại là lạnh lẽo thấu xương, thời tiết đã vậy mà còn mang theo nàng, sẽ chỉ làm bọn họ càng phân tâm. Cho dù Tiêu Cửu Thành có thông minh hơn nữa, nhưng ở chiến trường, tác dụng cũng không bằng một tướng quân có kinh nghiệm phong phú. Chưa kể Độc Cô Tấn vẫn tự tin đối với sự khôn ngoan của mình.
Đương nhiên Tiêu Cửu Thành biết, khả năng được phép đi theo họ đến chiến trường Tây Bắc là cực nhỏ, nàng cũng không dám cuồng vọng cho rằng Độc Cô Tấn nhất định phải cần nàng tới làm quân sư. Chỉ là nàng không nỡ để Thiên Nhã đi, hi vọng dù nhỏ thì nàng vẫn muốn thử một lần.
"Chỉ vì ta văn nhược sao? Một người nếu như tâm trí cứng cỏi thì sẽ không bị hoàn cảnh vây khốn." Tiêu Cửu Thành kiên trì nói.
"Trên chiến trường, một nữ tử yếu đuối như ngươi có thể làm được gì? Đến lúc đó mọi người còn phải phân tâm bảo hộ ngươi, chẳng phải là cản trở mọi người sao?" Thiên Nhã chắc chắn sẽ không đồng ý Tiêu Cửu Thành đến Tây Bắc. Nàng cảm thấy Tiêu Cửu Thành nên giống như ở kiếp trước vậy, thuận buồm xuôi gió đến cuối cùng.
"Tác dụng của Cửu Thành tuyệt đối không phải chỉ ở trên chiến trường, phụ thân ở chiến trường vẫn có thể có chút công dụng nhưng Cửu Thành ở lại Độc Cô gia thì rất có công dụng. Chín thành của Độc Cô gia sẽ giao cho Cửu Thành xử lý, đây cũng là tài sản của Độc Cô gia ngày sau, là địa bàn của Độc Cô gia, không thể một ngày vô chủ." Độc Cô Tấn nhìn về phía Tiêu Cửu Thành, nhấn mạnh nói. Độc Cô gia ở chín thành đã kinh doanh nhiều năm, vẫn cần phải tiếp tục duy trì, Cửu Thành thông minh ắt hẳn có thể một mình đảm đương một phía.
Tiêu Cửu Thành nghe xong Độc Cô Tấn nói như vậy, nàng biết chuyện bản thân mình theo quân xuất chinh là tuyệt đối không thể, xem như phải thực sự cắt đi nguyện vọng muốn đi theo rồi. Tuy rằng lúc đầu hi vọng không lớn, nhưng chỉ vừa nghĩ tới sắp phải chia xa Thiên Nhã, ngày gặp lại không biết bao giờ thì trong lòng giống như lửa đốt đồng dạng.
"Cửu Thành nhất định không phụ sự kỳ vọng của phụ thân." Tiêu Cửu Thành cũng không trì hoãn trách nhiệm của mình. Nếu nàng chỉ có thể lưu lại, vậy nàng sẽ vì Độc Cô gia kinh doanh tốt mảnh đất chín thành này, đây cũng là việc duy nhất ở hiện tại nàng có thể làm vì Thiên Nhã.
Thiên Nhã nhìn xem Tiêu Cửu Thành, nàng có thể cảm giác được giờ phút này tâm tình Tiêu Cửu Thành sa sút, nàng biết tất nhiên Tiêu Cửu Thành để ý chuyện bản thân mình rời đi, nhưng mà Thiên Nhã cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, không thể nào an ủi. Chỉ là trong nội tâm nàng cũng bị Tiêu Cửu Thành lây nhiễm, mang theo một chút u sầu.
"Rất tốt, ta biết Cửu Thành rất khác biệt với nữ tử bình thường khác, biết phân rõ nặng nhẹ, thông minh và hiểu chuyện thế này đều cực kì hiếm thấy, nếu Nhã nhi và Thành Nhi cũng có một nửa bằng với Cửu Thành, vậy vi phụ cũng có thể ít quan tâm hơn một chút." Độc Cô Tấn cất lời khen ngợi Tiêu Cửu Thành. Tiêu Truyền thực sự có một nữ nhi tốt, Tiêu Cửu Thành mới mười sáu tuổi, tương lai về sau tuyệt đối không thể khinh thường.
"Từ ngày Cửu Thành gả vào Độc Cô gia, đã là người của Độc Cô gia, nếu Thiên Nhã có chỗ nào thiếu sót, ta có thể vì Thiên Nhã bổ sung, đương nhiên là không còn gì tốt hơn." Tiêu Cửu Thành chỉ nói đến Thiên Nhã, không nhắc gì tới Độc Cô Thành. Ở trong lòng Tiêu Cửu Thành, bên nào nhẹ bên nào nặng, liếc qua là thấy.
"Đây là phúc phận của Độc Cô gia, ta và Nhã nhi ngày mai phải xuất chinh, hai con tình cảm sâu đậm, tất nhiên có không ít lời muốn nói, các con cứ trò chuyện đi, ta đi tìm Tống đạo trưởng thông báo một chút." Hắn đương nhiên không thể lấy danh nghĩa nữ nhi mang Thiên Nhã đi xuất chinh, hiện tại bên ngoài vẫn đang nghĩ Thiên Nhã ở đạo quán, nên tuyệt đối không thể để cho ngoại nhân biết Thiên Nhã không ở đây. Vì vậy hắn phải đặc biệt dặn dò Tống Thanh Ba một phen.
Độc Cô Tấn rời đi trước, trong phòng chỉ còn lại Thiên Nhã và Tiêu Cửu Thành, bầu không khí lúc này giống như một bình thuốc đang sắc, cứ sôi ùng ục, cuối cùng sắc thành một chén thuốc đắng không thể tả, chẳng khác gì tâm cảnh của hai người lúc này vậy.
Đột nhiên phải chia xa làm cho Thiên Nhã có chút không biết phải làm sao, nàng nhìn xem Tiêu Cửu Thành, không biết phải trấn an như thế nào, lần đầu tiên nàng phát hiện bản thân mình lại là người vụng về như thế.
Tiêu Cửu Thành cũng nhìn xem Thiên Nhã, dù chỉ một chút cũng không nỡ rời mắt khỏi gương mặt của nàng. Bởi vì Tiêu Cửu Thành biết qua đi hôm nay, nàng không biết mình còn phải đợi bao lâu mới có thể gặp lại Thiên Nhã, nàng muốn nhìn thật rõ ràng, muốn đem Thiên Nhã khắc sâu dấu ấn trong lòng, cho dù trong tâm can nàng, Thiên Nhã đã sớm khắc sâu đến không thể xóa nhòa, nhưng nàng vẫn là nhịn không được vì trí nhớ của mình khắc sâu thêm chút nữa.
Thiên Nhã thấy Tiêu Cửu Thành cứ thế nhìn thẳng vào mặt mình, ánh mắt trầm trọng sâu nặng như vậy làm cho nàng lần đầu tiên cảm giác được tình cảm của Tiêu Cửu Thành đối với mình sâu sắc như thế nào. Thậm chí nàng cảm thấy bản thân mình không có gì để Tiêu Cửu Thành yêu thích, nàng chưa từng đối xử tốt với Tiêu Cửu Thành, chưa từng làm gì để Tiêu Cửu Thành tâm động, không thể hiểu được vì sao Tiêu Cửu Thành lại có tình ý đối vơi mình. Nhưng mà được Tiêu Cửu Thành yêu như vậy, trong nội tâm Thiên Nhã vẫn có loại cảm giác mang tên là xúc động. Một trái tim vốn chỉ hơi khẽ động vì Tiêu Cửu Thành, nay bỗng nhiên giống như bị lay động thật mạnh, nhịp đập bình thường bắt đầu không tự chủ được tăng tốc.
Tiêu Cửu Thành nhìn xem Thiên Nhã hồi lâu, nhìn càng lâu, trong lòng càng cảm thấy ưu thương khổ sở, cuối cùng thì đỏ cả vành mắt.
"Tại sao lại khóc, đâu phải ta sẽ không trở lại." Thiên Nhã ra vẻ nhẹ nhõm vừa cười vừa nói, tựa như giả bộ mây trôi nước chảy bình thường, nhưng nói xong rồi nàng mới phát hiện, trong lòng mình cũng là nồng đậm u sầu, làm gì bình tĩnh được như biểu hiện ra bên ngoài.
"Ta không nỡ, vừa nghĩ tới ngươi sắp đi vùng đất nghèo nàn chịu khổ, vừa nghĩ tới ngươi là nữ tử phải cùng nam tử đi chiến trường chém gϊếŧ, thì càng không nỡ hơn." Tiêu Cửu Thành vừa nói vừa ửng đỏ đôi mắt, nước mắt cũng rơi xuống. Chiến trường dù sao chiến trường, xương trắng chất chồng, so với không nỡ, kỳ thật Tiêu Cửu Thành càng nhiều hơn chính là lo lắng, nhưng mà nàng không muốn nói mình lo lắng, sợ sẽ có điềm xấu.
Hình ảnh Tiêu Cửu Thành giờ phút này rưng rưng nước mắt làm cho Thiên Nhã ngày sau thường xuyên nhịn không được nhớ lại, sau đó mềm lòng thành một mảnh.
"Ta là nữ nhi của Độc Cô Tấn, ta là Độc Cô Thiên Nhã, ta sẽ không có việc gì." Thiên Nhã đưa tay lau đi nước mắt Tiêu Cửu Thành, ngữ khí dịu dàng chưa từng có nói với nàng, nước mắt này thật nóng.
Tiêu Cửu Thành nghe thấy ngữ khí tràn ngập dịu dàng chưa từng có của Thiên Nhã, rốt cục nhịn không được nhào vào lòng Thiên Nhã, ôm chặt lấy Thiên Nhã, sau đó đem mặt dán trước ngực nàng, yên lặng rơi lệ.
Thiên Nhã mặc cho Tiêu Cửu Thành ôm lấy mình, cuối cùng vẫn là không nhịn được đưa tay vuốt ve mái tóc của Tiêu Cửu Thành, nàng cảm thấy dường như có điều gì đó đang dần trở nên thật khác thường.
Tối hôm đó, Tiêu Cửu Thành để Thiên Nhã ôm bản thân mình ngủ, Thiên Nhã không có cự tuyệt, từ phía sau ôm Tiêu Cửu Thành vào lòng mình.
Thời điểm như vậy, đáng lý ra Tiêu Cửu Thành phải cảm thấy hạnh phúc, nhưng vừa nghĩ tới sắp chia xa, lại nhịn không được yên lặng rơi lệ, lại không muốn để cho Thiên Nhã phát hiện, chỉ có thể cắn chặt bờ môi không cho mình phát ra chút âm thanh nào.
Sáng hôm sau Thiên Nhã phát hiện đôi mắt Tiêu Cửu Thành sưng đỏ vô cùng, chắc là đêm qua nằm ngủ lại vụиɠ ŧяộʍ khóc qua, cho tới bây giờ Thiên Nhã cũng không biết Tiêu Cửu Thành lại thích khóc như thế. Trong trí nhớ của nàng, ở kiếp trước Tiêu Cửu Thành rất ít khóc qua, chỉ có lần kia say rượu thủ dâʍ mới lặng yên lưu lại nước mắt. Thực sự nàng chưa bao giờ thấy nàng khóc qua, có lẽ là vì kiếp này Tiêu Cửu Thành đại khái còn nhỏ, tương đối yếu ớt đi.
"Sao ngươi có thể khóc thành như vậy, ta cũng không hiểu vì cái gì ngươi lại thích ta như thế?" Cuối cùng Thiên Nhã vẫn không nhịn được hỏi, nàng cảm thấy mình không tốt ở chỗ nào cả, có gì đáng giá để Tiêu Cửu Thành để tâm như vậy. Có lẽ là bởi vì sắp chia xa, nên giờ phút này Thiên Nhã ngược lại có thể thẳng thắn đối mặt với tình ý của Tiêu Cửu Thành đối với mình.
"Nếu ta có thể biết thì tốt rồi." Tiêu Cửu Thành cũng mười phần bất đắc dĩ nói, đại khái là bởi vì thời gian để ý Thiên Nhã quá dài, yên lặng yêu thích từng giờ từng phút, lắng đọng quá lâu.
"Ta cảm thấy bản thân mình ngoại trừ dáng dấp đẹp mắt, không có cái gì đáng để thích." Trong nội tâm mình, Thiên Nhã là người cực độ kiêu ngạo, cũng cực độ tự ti, tự ti này ở kiếp trước nàng chưa từng có, mà ở kiếp này lại bởi vì chuyện thê thảm ở kiếp trước mà sinh ra.
"Vậy chắc có lẽ là ta yêu thích sắc đẹp của Thiên Nhã." Tiêu Cửu Thành cũng ra vẻ nhẹ nhõm nói, đôi mắt của nàng rất xót, vừa không được khóc, vừa không thể khóc nên chỉ có thể cười. Thậm chí nàng hối hận tối hôm qua khóc quá nhiều, nàng biết đôi mắt của mình lúc này nhất định là vô cùng xấu. Lẽ ra vào lúc ly biệt này, nàng phải giữ hình tượng đẹp nhất cho Thiên Nhã nhìn, nhưng mà tối hôm qua nàng thật sự không kìm được tâm trạng của mình.
Thiên Nhã nghe xong, cũng không biết Tiêu Cửu Thành nói đến là thật hay giả, nhưng dù sao đối thoại như thế này ngược lại cũng giảm bớt đi ưu thương trước giờ phút ly biệt. Nhưng cũng chỉ là giảm bớt mặt ngoài, còn trong lòng vẫn là khổ sở như xưa.
"Sau chuyến này về thì không còn đẹp nữa." Vùng đất Tây Bắc nghèo nàn, phơi gió phơi nắng, có thể còn sống trở về đã là không tệ rồi.
"Vậy ta cũng không cần lại thích ngươi nữa." Tiêu Cửu Thành cũng vừa cười vừa nói, chỉ là cười một tiếng, đôi mắt khô khốc vẫn sẽ đau xót như cũ, tựa như trong lòng nàng vậy.
"Như vậy rất tốt." Thiên Nhã vừa cười vừa nói, trong lòng lại trăm vị pha tạp.
Xe ngựa của Độc Cô phủ đã đến từ rất sớm, Thiên Nhã và Tiêu Cửu Thành cùng nhau lên xe ngựa, đi vào bên trong Độc Cô phủ.
Độc Cô Tấn đã sớm chuẩn bị một thân áo giáp, uy phong lẫm liệt đứng trước phủ, ở bên cạnh một loạt đều là tướng lĩnh thân tín của hắn. Mặc dù đối với quyết định lần này của tướng quân, rất nhiều người đều có phê bình kín đáo, nhưng mà từ trước đến nayĐộc Cô Tấn trong quân đội rất có uy nghiêm, cho nên dù cho có nhiều người bất mãn quyết định của Độc Cô Tấn quyết định thì vẫn phải tuân theo.
Trong tay quản gia Độc Cô Hà bưng một bộ áo giáp dùng vật liệu tốt nhất mới tức tốc làm ra trong đêm vì Thiên Nhã.
"Vào quân doanh, con sẽ không còn là Độc Cô Thiên Nhã nữa mà là nghĩa tử ta mới nhận, Độc Cô Thiên. Vào quân đội thì phải tuân thủ quân quy, cùng những tướng sĩ khác đối xử như nhau, sẽ không bởi vì con là nữ nhi của ta mà ưu đãi hơn." Độc Cô Tấn nghiêm túc nói với Thiên Nhã.
"Cẩn tuân lệnh cha!" Thiên Nhã quỳ xuống đất, thận trọng nói, cũng từ trong tay Độc Cô Hà tiếp nhận áo giáp.
Không đến một khắc thời gian, Thiên Nhã liền buộc tóc, đổi xong áo giáp từ trong nhà ra ngoài. Bởi vì thân hình Thiên Nhã cao hơn so với nữ tử bình thường nên cũng không thấp hơn nam tử bao nhiêu. Toàn thân nhung trang, phối hợp thêm gương mặt trắng nõn tuấn tiếu làm cho nàng có cảm giác như ngọc diện tướng quân, mặc dù ngọc thụ lâm phong nhưng lại thiếu chút cương mãnh và lực sát thương.
Lúc này, đại quản gia Độc Cô gia Độc Cô Hà lại đưa thêm cho nàng một mặt nạ làm bằng đồng.
"Đây là đặc biệt chuẩn bị cho công tử đeo trong quân doanh cùng trên chiến trường." Độc Cô Hà nói với Thiên Nhã, đây là mặt nạ tướng quân cố ý yêu cầu làm ra. Đại tiểu thư quá mức mỹ mạo, sợ sẽ làm cho rối loạn lòng quân.
Tiêu Cửu Thành nhìn xem Thiên Nhã mang lên mặt nạ bằng đồng, kia vóc người cao gầy lập tức uy vũ lên, nhưng mà cũng làm nàng không còn nhìn thấy gương mặt của người thương nữa. Lúc này đây, nàng chỉ cảm thấy giống như đưa phu quân của mình đi xuất chinh vậy, trong lòng phiền muộn vạn phần.
Xưa nay chinh chiến, người nào đã có tên thì đi thẳng, còn vô cớ xuất binh thì phải tuyên thệ. Cho nên trước khi xuất chinh, người xuất sư phải tuyên thệ trước khi xuất quân, giờ phút này Thiên Nhã đã một tướng sĩ bình thường, phải ở bên trong hàng ngũ.
Tiêu Cửu Thành cũng muốn cùng ra khỏi ngoài thành, hưng hơn mười vạn tướng sĩ đều hô vang khẩu hiệu đinh tai nhức óc, làm cho nàng chỉ thoáng thấy được Thiên Nhã .
Sau khi tuyên thệ hoàn tất thì tướng sĩ bắt đầu lên đường, Tiêu Cửu Thành ngồi trong xe ngựa, vẫn theo chân quân sĩ đi hồi lâu.
Thiên Nhã biết Tiêu Cửu Thành vẫn một mực đi theo mình, một mực không chịu hồi phủ. Đương nhiên nàng không thể để Tiêu Cửu Thành cùng đi theo hoài nên cưỡi ngựa từ trong hàng ngũ quân sĩ quay ngược trở về, ý đồ ngăn cản Tiêu Cửu Thành còn muốn tiếp tục đi theo.
Tiêu Cửu Thành thấy Thiên Nhã cưỡi ngựa quay lại, liền lập tức xuống xe.
"Ngươi cần phải trở về." Thiên Nhã nói như chém đinh chặt sắt đối với Tiêu Cửu Thành, kỳ thật nàng nhìn xem Tiêu Cửu Thành cứ một mực theo sau lưng, trong nội tâm nàng cũng cảm giác mười phần khó chịu.
"Ta muốn đưa ngươi đi." Tiêu Cửu Thành nói, nàng nghĩ cứ thêm được khắc nào hay khắc đó, dù sao sau ngày hôm nay, chính là ly biệt không biết ngày về.
"Đưa rất xa, ngươi về đi." Thiên Nhã mềm giọng nói, đối với Tiêu Cửu Thành đang đứng dưới ngựa lại nói một lần.
"Ngươi xuống ngựa đi, ta và ngươi nói thêm mấy câu, nói xong, ta liền trở về." Tiêu Cửu Thành nói với Thiên Nhã đang còn ngồi trên lưng ngựa.
Thiên Nhã không thể không thả người, từ trên lưng ngựa nhảy xuống, đứng trước mặt Tiêu Cửu Thành.
Tiêu Cửu Thành đưa tay sờ mặt nạ trên mặt Thiên Nhã, chỉ có ly biệt mới có thể làm cho người ta biết, người sắp ra đi đối với mình quan trọng đến mức nào. Tiêu Cửu Thành như thế, Thiên Nhã cũng là như thế.
Thiên Nhã nhìn xem Tiêu Cửu Thành lại sắp đỏ hồng đôi mắt, rõ ràng nữ tử này là thê tử của đệ đệ, giờ phút này lại cho nàng ảo giác giống như là vợ mình.
________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Cửu Thành: Khóc chết rồi, đôi mắt khóc sắp mù, ahuhu…
Thiên Nhã: Không biết làm sao bây giờ đây nè
Tiêu Cửu Thành: Thì dỗ ta hai câu điiiii
Thiên Nhã: Còn lâu, thôi chờ ta về sẽ lấy thân ra đền…
Faye: Sorry nha, dạo này mình đang bận dự án. Hết tuần này thì ok trở lại. Mình thấy bạn Ivy Nguyen Tr có vẽ hình Thiên Nhã đeo mặt nạ bằng đồng để minh họa ấy, bạn nào có quen bạn ấy thì xin bạn ấy cho xem hình nha. ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.