Ngày thứ hai, Tiêu Cửu Thành từ sáng sớm đã thức dậy. Nàng đến xin phép Độc Cô Tấn muốn đi Thanh Phong quán ở một vài ngày, nói là muốn ở bên cạnh Thiên Nhã. Mới vừa đưa nữ nhi đến đạo quán, nếu giờ ngay cả con dâu cũng lên đạo quán theo thì dường như không tốt lắm thì phải, hơn nữa con gái và con dâu có "quan hệ" như thế, đạo quán lại là nơi dùng để tu hành, hai người trẻ tuổi này nếu lỡ như kìm lòng không đặng làm ra chút chuyện gì đó thì biết tính thế nào. Nhưng mà suy đi cũng phải nghĩ lại, nữ nhi một mình ở đạo quán hẳn là rất nhàm chán, để Cửu Thành đến gặp nàng, có thể giúp nàng giải buồn cũng không phải không tốt. Cho nên mặc dù cảm thấy ảnh hưởng không hay, nhưng Độc Cô Tấn cuối cùng vẫn đồng ý để Tiêu Cửu Thành đi Thanh Phong quán ở một thời gian. Tiêu Cửu Thành đi, đương nhiên Cẩm Nhi cũng muốn đi theo hầu hạ. Thiên Nhã vào Thanh Phong quán là muốn nhập đạo làm quan, không nên phô trương, nhưng Tiêu Cửu Thành ngược lại là trên danh nghĩa là đến đạo quán dâng hương cầu phúc, tính chất không giống nhau nên nàng có thể danh chính ngôn thuận mang theo không ít đồ tốt đi đến đạo quán. Kỳ thật cơ bản đều là mang những thứ Thiên Nhã thích, chỉ sợ Thiên Nhã ở đạo quán chịu khổ. Trong lòng Thiên Nhã vẫn còn đang xoắn xuýt chưa biết giải quyết thế nào, thì hôm sau Tiêu Cửu Thành đã đến đạo quán. Tô Thanh Trầm nhìn xem Tiêu Cửu Thành và Cẩm Nhi một hồi, trong lòng cảm thấy khó xử. Bởi vì sương phòng trong đạo quán từ ban đầu đã rất kín kẽ, không cách nào bố trí thêm một phòng riêng cho Tiêu Cửu Thành được nữa. "Thiếu phu nhân, là như thế này, đạo quán không còn dư căn phòng nào, nếu là Thiếu phu nhân dự định ở lại, chỉ sợ tiếp đón Thiếu phu nhân không được chu đáo." Tô Thanh Trầm khó xử nói với Tiêu Cửu Thành. "Không sao, ta cùng Thiên Nhã ở một phòng, Cẩm Nhi cùng Đình Nhi ở một phòng, ắt hẳn sẽ không chiếm dụng các phòng khác của mọi người." Tiêu Cửu Thành chỉ ước gì gian phòng không đủ dùng, nàng liền có thể đường hoàng ở cùng Thiên Nhã trong một gian phòng. "Thiếu phu nhân đã nguyện ý cùng Độc Cô đại tiểu thư chen chúc trong một căn phòng, vậy dĩ nhiên không còn gì tốt hơn." Chỉ cần không chiếm chỗ gian phòng của người khác, Tô Thanh Trầm đương nhiên không có ý kiến, chưa kể Độc Cô gia Thiếu phu nhân nhìn qua có vẻ là người dễ sống chung hơn so với Độc Cô đại tiểu thư. Thế là bao nhiêu đồ đạc Tiêu Cửu Thành mang tới, từ bao lớn đến bao nhỏ liền lần lượt chuyển vào phòng của Thiên Nhã, nói là chỉ ở ngắn ngày, nhưng nhìn qua điệu bộ này rõ ràng là muốn đóng đô luôn ở nơi này. Thiên Nhã không vui, nàng chặn lại đồ đạc Tiêu Cửu Thành mang tới, không cho Tiêu Cửu Thành đem đồ vào phòng của mình "Ngươi rảnh rỗi lắm hay sao, tới Thanh Phong quán làm gì?" Thiên Nhã nhíu mày nói. Mặc dù nhìn thấy Tiêu Cửu Thành đến, trong lòng nàng vẫn có chút vui mừng nhỏ nhỏ, nhưng dưới tình trạng "mập mờ" giữa nàng và Tiêu Cửu Thành hiện tại, theo lý vẫn là nên làm ra vẻ để "tránh bị dị nghị" mới phải. "Phụ thân sợ Thiên Nhã một mình ở trong đạo quán dễ sinh lòng buồn bực, nên mới phái ta đến đạo quán ở bên cạnh Thiên Nhã giải sầu." Tiêu Cửu Thành mặt không đỏ, tim không đập nói dối, nàng cảm thấy Thiên Nhã chắc không đến nỗi những chuyện nhỏ xíu cũng sẽ đi so đo với Độc Cô Tấn. "Không cần, dù ta ở đạo quán một mình cũng không cảm thấy buồn bực." Độc Cô Thiên Nhã đối với Tiêu Cửu Thành cũng không hoài nghi, đây quả thật là chuyện giống phụ thân hay làm. "Tới thì cũng đã tới rồi, đương nhiên không thể mới hôm nay đã lập tức trở về, Thiên Nhã yên tâm đi, ta chỉ ở ít ngày thôi, qua mấy ngày sẽ trở về." Tiêu Cửu Thành nhẹ giọng nói với Thiên Nhã. "Vậy ngươi ở phòng khác đi, ở phòng ta làm gì?" Thiên Nhã vẫn cảm thấy không thể để Tiêu Cửu Thành ở phòng của mình. "Ở phòng khác không được, không tin ngươi hỏi Tô đạo trưởng đi." Tiêu Cửu Thành ra vẻ nàng cũng rất bất đắc dĩ. "Quả thật là vậy, Thanh Phong quán không còn phòng trống." Tô Thanh Trầm ở một bên ứng tiếng nói. "Nếu không còn phòng thì đừng ở lại nữa, mau chóng hồi phủ đi." Để Tiêu Cửu Thành ở phòng của mình, Thiên Nhã luôn cảm thấy không yên lòng, nàng mơ hồ cảm thấy có thể sẽ phát sinh chút chuyện gì đó không thể đoán được, dù sao trước khác nay khác, nàng và Tiêu Cửu Thành tâm cảnh đều đã khác xưa. "Không được, ta chính là muốn ở lại, không phải hôm qua Thiên Nhã đã đáp ứng ta sao, sẽ đối xử với ta như lúc trước cơ mà? Hơn nữa sức khỏe ta yếu như thế, chẳng lẽ Thiên Nhã còn sợ ta sẽ làm ra chuyện gì với ngươi sao? Huống hồ trước kia đâu phải chưa từng ngủ chung với nhau." Tiêu Cửu Thành nói như chuyện hiển nhiên. Nếu như Thiên Nhã chưa từng xem qua Tiêu Cửu Thành vẽ những xuân cung đồ nữ nữ kia, có lẽ cơ bản cũng cảm thấy Tiêu Cửu Thành nói rất có đạo lý, nhưng kể từ sau khi nhìn thấy những xuân cung đồ kia, lại nghĩ tới lần trước Tiêu Cửu Thành ngủ chung với mình, còn dùng cơ thể ma sát vào người mình, làm sao nàng còn có thể tin tưởng Tiêu Cửu Thành sẽ an phận đi ngủ chứ? Cho dù Tiêu Cửu Thành có ra vẻ vô tư bình thản đến đâu, thì Thiên Nhã vẫn không tin tâm tư Tiêu Cửu Thành chỉ là đơn thuần. Có điều Thiên Nhã cũng không thể thẳng thắn chỉ ra mình đã biết rõ mọi tâm tư tà ác sâu trong nội tâm của Tiêu Cửu Thành, đặc biệt hai người còn đang ở trước mặt người ngoài Tô Thanh Trầm, đâu giống như Tiêu Cửu Thành đang diễn trò ở đằng kia. "Nói gì cũng không được!" Thiên Nhã kiên trì nói. "Độc Cô tiểu thư, thật sự không còn phòng khác." Tô Thanh Trầm cảm thấy rõ ràng giữa hai người này dường như có loại cảm giác thân mật không nói ra lời, nhưng không hiểu vì sao Độc Cô đại tiểu thư lại không cho Tiêu Cửu Thành ở cùng mình. Hai nữ tử ở cùng nhau thì có làm sao đâu, huống hồ theo lời vị Thiếu phu nhân kia, các nàng trước kia còn từng ngủ chung cơ mà, vậy càng đương nhiên là không có vấn đề gì. "Thiên Nhã, ngươi không nên làm khó Tô đạo trưởng, ngươi cứ để ta và ngươi ở cùng nhau nha." Tiêu Cửu Thành kéo tay áo Thiên Nhã, nũng nịu nói. "Rõ ràng là ngươi mới là người làm khó nàng…" Thiên Nhã nghe vậy thì có chút nổi nóng, mình làm khó cho Tô Thanh Trầm lúc nào, rõ ràng là Tiêu Cửu Thành cho người ta thêm phiền thì có, nói cứ giống như mình cố ý làm khó dễ Tô Thanh Trầm không bằng. "Là ta sai, không nên tới nơi này gây thêm phiền phức cho người khác, nhưng mà tới thì cũng tới rồi, Thiên Nhã lượng thứ cho ta đi mà, Thiên Nhã đại nhân không chấp tiểu nhân có được hay không, ở cùng nhau không được sao?" Tiêu Cửu Thành lập tức nói ngon nói ngọt, ra sức bào mòn mấy cái gai của Thiên Nhã. Tô Thanh Trầm thấy hai người như vậy, thầm nghĩ chuyện Tiêu Cửu Thành ở lại đã không còn là vấn đề lớn nữa nên chủ động rời đi, không tham gia vào nữa, trong đạo quan nàng vẫn còn có vài việc phải xử lý, đặc biệt là hậu viện còn đang xây dựng thêm phòng mới, bận đến tối mày tối mặt. Thiên Nhã vốn chính là khẩu xà tâm phật, không chịu được Tiêu Cửu Thành đang nhõng nhẽo với mình, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ để Tiêu Cửu Thành ở lại. Thiên Nhã phát hiện Tiêu Cửu Thành còn tự nuông chìu bản thân nhiều hơn so với mình, nàng mang không ít hành lý đến, ngay cả sách cũng mang đến mấy quyển, vậy mà còn nói chỉ đến ở mấy ngày, nói gì nói nàng vẫn cảm giác Tiêu Cửu Thành ắt hẳn là tính ăn dầm nằm dề ở đây rồi. "Có thật ngươi chỉ ở đây mấy ngày thôi không?" Thiên Nhã không yên tâm hỏi, dù sao Tiêu Cửu Thành cũng là Độc Cô gia Thiếu phu nhân, nếu như một mực ở đạo quán, rất không hợp lý. "Ừm, chắc khoảng mười ngày nửa tháng đi, nếu như Thiên Nhã cần người ở cùng thì cứ nói nha, ta có thể ở thêm một khoảng thời gian nữa." Tiêu Cửu Thành vẫn rất có chừng mực, nàng đã làm vợ người, cho dù nàng có suy nghĩ ở chơi thêm một khoảng thời gian thì vẫn phải gìn giữ thanh danh cho Tiêu gia và Độc Cô gia. Nàng thật sự không thể giống như Thiên Nhã, muốn làm gì thì làm, không cần phải kiêng kỵ điều gì cả. "Ở mười ngày là nhiều lắm rồi." Thiên Nhã kiên định nói. "Được được, mọi chuyện đều nghe theo Thiên Nhã." Tiêu Cửu Thành ngoan ngoãn đáp, dù gì có thể ở lại là tốt rồi, còn ở lại bao lâu thì tính sau đi ha. Thiên Nhã biết Tiêu Cửu Thành vẫn là biết nghĩ cho đại cục, mặc dù Tiêu Cửu Thành kiếp này cùng Tiêu Cửu Thành kiếp trước làm Thiên Nhã có cảm giác như hàng thật so với hàng giả, nhưng bản chất thì vẫn tương đối giống nhau. Tiêu Cửu Thành không để cho Cẩm Nhi đến giúp nàng mà tự mình sắp xếp đồ đạc, chẳng biết vì sao mà nàng có cảm giác như đang cùng Thiên Nhã trang trí "tổ ấm mới" cho hai người, thỉnh thoảng còn nhìn sang Thiên Nhã đang đọc sách ở bên kia, trong lòng cảm giác ngọt ngào chưa từng có. Mặc dù Thiên Nhã đang đọc sách nhưng không có cách nào bình tĩnh tập trung vào trang chữ, ánh mắt cũng thỉnh thoảng lượn tới trên người Tiêu Cửu Thành, vừa nhìn vừa ngại Tiêu Cửu Thành sẽ biết mình đang nhìn trộm nàng, thế là lập tức triệu hồi ánh mắt, cứ thế lặp đi lặp lại. Thu dọn vừa xong, Tiêu Cửu Thành cầm một cái túi thơm đi qua chỗ Thiên Nhã. "Vài ngày trước, lúc giúp Thiên Nhã dọn phòng,ta phát hiện Thiên Nhã làm rơi túi thơm ta tặng trong phủ, ta thuận tay giúp Thiên Nhã mang đến." Không có Thiên Nhã ở Độc Cô phủ, Tiêu Cửu Thành một mình cảm thấy dày vò vô cùng, nhịn không được nữa, nàng chỉ còn cách chạy đến phòng Thiên Nhã ở, sẵn tiện giúp Thiên Nhã dọn dẹp gian phòng. Bởi vì vậy nàng mới nhìn thấy túi thơm bị Thiên Nhã tùy ý ném lẻ góc phòng, cũng không biết bị Thiên Nhã hắt hủi bao lâu rồi, chính là cái túi thơm lúc trước mình đến thăm bệnh cố ý đưa cho Thiên Nhã. Nàng không thể chấp nhận được tâm ý của mình bị Thiên Nhã coi nhẹ như vậy, thế là nàng liền nhất nhất mang theo bên người, đợi đến khi gặp lại Thiên Nhã, nhất định phải lại lần nữa giao cho Thiên Nhã. Thiên Nhã nhìn cái túi thơm sớm đã bị mình lãng quên, không hiểu sao có hơi chột dạ, trước đó nàng sẵn tay ném cái túi thơm này vèo một cái, làm gì nhớ được đã ném vào cái xó xỉnh nào, không nghĩ tới lại bị Tiêu Cửu Thành tìm được. Nàng không tin Tiêu Cửu Thành không biết cho tới bây giờ mình không có đeo qua, bất quá Tiêu Cửu Thành nói như vậy, Thiên Nhã thật đúng là không tiện cự tuyệt, chỉ có thể tiếp nhận túi thơm. Tiêu Cửu Thành thấy Thiên Nhã nhận lấy túi thơm, nghĩ thầm, lần này Thiên Nhã sẽ không còn có thể vứt loạn nữa, mà cho dù có vứt loạn xạ cũng không sao, sau này nàng lại chuẩn bị cho Thiên Nhã một xấp cái nữa là được, Thiên Nhã cứ ném một cái, mình lại bù cho nàng một cái, thẳng đến khi Thiên Nhã quen thuộc mùi thơm trên người mình mới thôi. Trong tay Tiêu Cửu Thành, cũng không biết từ lúc nào có thêm một vò rượu nhỏ. "Hôm nay lúc đi qua khố phòng, ta phát hiện ra vò rượu này, nghe nói là do Đỗ Khang hậu nhân của Đỗ Minh, người có tiếng ủ rượu rất ngon, hai mươi mấy năm trước, phụ thân ta trong lúc vô tình có được một vò. Phụ thân ta chia thành năm phần, hai trai ba gái mỗi người cho một vò, đợi chúng ta thành thân sẽ mở ra uống, ta vẫn luôn đặt ở khố phòng, một mực quên đi, hôm nay đi khố phòng nhìn thấy, liền thuận tay mang đến." Tiêu Cửu Thành nói với Thiên Nhã. "Ừ." Thiên Nhã không có phản ứng quá lớn, nàng đâu có giỏi uống rượu, cứ cho là rượu ngon thì sao, nàng cũng chẳng có hào hứng mấy. "Một người uống rượu, thực sự không thú vị, Thiên Nhã đối ẩm với ta nhé?" Tiêu Cửu Thành hỏi. "Không hứng thú." Thiên Nhã vẫn thạo nhất là giội cho người ta một gáo nước lạnh. "Dựa vào tiếng tăm của Đỗ Minh, Thiên Nhã không hiếu kỳ, không muốn thử xem sao?" Tiêu Cửu Thành cố ý câu dẫn lòng hiếu kỳ của Thiên Nhã. Dù gì kiếp trước Thiên Nhã cũng là người làm đến chức hoàng hậu, nàng đã uống qua rượu của Đỗ Minh rồi, chỉ có điều dù nàng là hoàng hậu cao quý thì rượu của Đỗ Minh nàng cũng chỉ uống qua một chung, đúng là cực phẩm của cực phẩm. Nghe nói Đỗ Minh không bao giờ ủ cùng một loại rượu, mỗi một lần đều là một loại không loại nào giống loại nào, cho nên rượu Thiên Nhã uống lần kia cùng loại hiện tại Tiêu Cửu Thành đang cầm là không giống nhau. Thiên Nhã thật sự là bị gợi một chút lòng hiếu kỳ, nàng tò mò muốn biết vò rượu này của Tiêu Cửu Thành sẽ là hương vị gì. "Nếu một mình ngươi uống thấy chán, vậy để ta bồi ngươi uống đi." Thiên Nhã ra vẻ miễn cưỡng nói. "Vậy Thiên Nhã chờ một chút, ta bảo Cẩm Nhi mang một ít đồ nhắm vào." Tiêu Cửu Thành thấy Thiên Nhã quả nhiên động tâm, trong lòng mừng thầm không thôi. Không bao lâu, Cẩm Nhi và Đình Nhi liền mang tới một bàn đồ nhắm. Tiêu Cửu Thành vừa mở vò rượu, Thiên Nhã đã nghe thấy mùi rượu tỏa ra bốn phía, hương khí nồng đậm mà kéo dài, đúng là một vò rượu ngon, cho dù Thiên Nhã không thích gì mấy cũng bị gợi lên cảm giác thèm rượu. Chén rượu Tiêu Cửu Thành mang đến cũng đặc biệt tinh xảo, nàng ngược lại giỏi uống rượu hơn Thiên Nhã nhiều. Rượu ngon đựng trong chén đẹp, thanh tịnh thấy đáy, màu sắc mê người, sắc cùng hương tỏa lên, vò rượu này đúng là cực phẩm. Tác giả có lời muốn nói: Độc Cô Thiên Nhã: Tự nhiên mời ta uống rượu làm gì? Luôn cảm thấy ngươi dụng ý khó dò Tiêu Cửu Thành: Uống rượu mới dễ gây sự chứ… =))) Faye: Sorry vì để mấy bạn chờ lâu nha. Thực sự cả quyển thượng và hạ của bộ này mình đều có chuyển thành QT rất dễ đọc ở nick phụ của mình là Đọc Truyện nên mới lười dịch quá… Nhưng thôi vì một tương lai không drop truyện, mình sẽ cố lấp mấy cái hố mình lỡ đào… Mấy bạn thông cảm cho mình nha. ^^
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]