Chương trước
Chương sau
Tiêu Cửu Thành ngủ suốt một ngày hôm đó mới cảm thấy khỏe hơn nhiều. Lúc nàng tỉnh lại lần nữa, Thiên Nhã vẫn còn ở bên giường, đến bây giờ nàng mới phát hiện mình đang nằm trên giường Thiên Nhã. Nàng nghĩ nếu trước đó Thiên Nhã đã chấp nhận ôm mình đến giường của nàng, vậy có lẽ nàng cũng không bài xích chuyện mình thân cận với nàng lắm.
"Tỉnh rồi à?" Thiên Nhã thấy Tiêu Cửu Thành mở mắt thì nhẹ giọng hỏi.
"Ừ, Thiên Nhã có thể giúp ta rót cốc nước được không?" Mặc dù cổ họng không còn đau như lúc sáng nhưng nàng vẫn thấy miệng mình khô không khốc.
Thiên Nhã không nói hai lời liền đứng dậy rót một cốc nước đưa cho Tiêu Cửu Thành. Sau đó đưa tay sờ trán Tiêu Cửu Thành một chút, xác định nàng không còn sốt nữa, Thiên Nhã mới cảm thấy yên lòng.
Trán mình đột nhiên bị Thiên Nhã lấy tay đụng vào, dù biết rất rõ đó chỉ là một hành động tự nhiên của Thiên Nhã nhưng mặt mày Tiêu Cửu Thành vẫn không tự chủ được hơi đỏ lên.
Thiên Nhã thấy Tiêu Cửu Thành tự nhiên đỏ mặt thì tay giống như cầm phải cục than hồng, vội vã rút về.
"Tốt hơn nhiều rồi, không còn gì đáng ngại nữa." Thiên Nhã ra vẻ tự nhiên nói.
"Làm phiền Thiên Nhã nhiều rồi." Tiêu Cửu Thành ngượng ngùng nói với Thiên Nhã. Thực sự thì nàng đã hết biện pháp rồi, không còn cách nào mới làm vậy.
"Đúng là phiền toái thật, bản thân ngươi cũng biết sức khỏe mình yếu ớt như thế nào, làm sao chịu được giày vò như vậy. Từ nay về sau ngươi không có việc gì thì đừng tự làm khổ mình nữa, khổ nhục kế dùng một lần là đủ rồi." Trước kia là do Thiên Nhã chậm hiểu, hoàn toàn không nghĩ đến những mặt khác của phương diện này, nhưng hiện tại nàng đã biết được tâm tư của Tiêu Cửu Thành dành cho mình, thì làm sao còn có thể nhìn không ra khổ nhục kế vô cùng "dễ thấy" của Tiêu Cửu Thành nữa chứ. Nàng đặc biệt không thích Tiêu Cửu Thành mưu mẹo như vậy, đã thế còn dùng chính thân thể của mình để đổi lấy sự chú ý của nàng.
Tiêu Cửu Thành nghe thấy Thiên Nhã thẳng thắn nói ra như thế thì không khỏi mở miệng cười khổ. Thiên Nhã vẫn luôn là một Thiên Nhã như thế, nếu đã không thích sẽ thẳng tuột nói ra, xưa nay chưa bao giờ biết nói khéo là gì.
"Thiên Nhã không mắc mưu thì tốt rồi, dù sao cũng chỉ là phong hàn (cảm cúm) nho nhỏ thôi đâu có chết được, chỉ vừa đủ làm cho ta lạnh lòng. Nếu Thiên Nhã cứ vậy, vì chăm sóc ta mà cực nhọc ngày đêm, không thể nghỉ ngơi an ổn thì sẽ làm lòng ta mãi le lói niềm hy vọng.." Tiêu Cửu Thành thở dài nói.
"Ban đầu là do ta kéo ngươi vào Độc Cô Gia, ngươi ta đã là người một nhà, chiếu cố ngươi là chuyện phải làm. Nhưng là ngươi cứ cố tình gây chuyện như vậy, đừng để ta lại nhìn thấy lần nữa." Thiên Nhã giải thích hành vi của mình nhưng kỳ thật là càng che càng lộ. Chỉ là nửa câu sau, nghe sao cũng có chút không có tình người.
"Tỷ tỷ yên tâm đi, sẽ không còn lần sau đâu." Tiêu Cửu Thành nghe Thiên Nhã nói vậy thì đau đớn nhắm mắt lại, không muốn nói chuyện với Thiên Nhã nữa. Nàng sợ, sợ Thiên Nhã nói thêm một câu, thì sẽ làm lòng nàng đau thêm một phần.
Thiên Nhã nhìn thấy Tiêu Cửu Thành như vậy thì biết mình đã nặng lời. Dù cho Tiêu Cửu Thành có kề cận mình như trước kia thì sao chứ, cũng còn tốt hơn là để nàng tự giày vò bản thân. Nàng cũng rất không không thích lại nhìn thấy Tiêu Cửu Thành sinh bệnh lần nữa, vốn cơ thể đâu có khỏe mạnh được như người ta đâu. Đương nhiên, Thiên Nhã không nhận ra nàng giờ phút này đã vượt ra khỏi sự quan tâm và căng thẳng thông thường rồi.
"Đợi tí nữa ta bảo Cẩm Nhi qua cho ngươi uống thuốc, giờ ta ra ngoài trước." Thiên Nhã nói xong thì rời khỏi phòng. Đến bây giờ, mặt nàng còn chưa rửa, quần áo còn chưa thay, lại cả một đêm không ngủ nên nhìn sao cũng có vẻ nhếch nhác chật vật. Bản thân thích sạch sẽ nên vừa thấy Tiêu Cửu Thành đã ổn, nàng liền đi qua phòng khác bảo Đình Nhi chuẩn bị nước tắm cho mình.
Thiên Nhã vừa rời phòng thì Tiêu Cửu Thành mở mắt ra. Nàng cười khổ một cái, tự hành hạ bản thân, làm ra một trận bệnh thì sao chứ, cũng chỉ là phí công mà thôi, nàng đối với Thiên Nhã đã hết biện pháp rồi. Ném chuột sợ vỡ bình, nàng không dám dùng sức, sợ Thiên Nhã sẽ chán ghét mình. Nhưng nếu không dùng sức thì không cách nào gỡ bỏ được hạt giống tình yêu không biết đã nảy sinh ở trong tâm tự bao giờ, chờ đến khi nàng phát hiện thì hạt mầm ấy đã ăn sâu bám rễ vào lòng, làm cách nào cũng nhổ không ra.
Lúc Thiên Nhã tắm ở phòng khác, nàng cũng suy tư rất nhiều. Nàng không muốn thấy dáng vẻ Tiêu Cửu Thành vì tình mà khổ, nhưng cho dù không đành lòng thì nàng cũng xác định mình không có cách nào đáp lại tình cảm biến chất đó của Tiêu Cửu Thành. Nàng cảm thấy nếu Tiêu Cửu Thành và mình còn ở cạnh nhau, đối với Tiêu Cửu Thành mà nói tuyệt đối không phải chuyện gì tốt. Nếu cứ mặc cho Tiêu Cửu Thành từng giờ từng khắc lúc nào cũng nhìn thấy mình, sẽ chỉ làm cho Tiêu Cửu Thành càng khó cắt đứt du͙ƈ vọиɠ của nàng hơn thôi. Kỳ thật nàng hoàn toàn có thể đưa Tiêu Cửu Thành về tiểu viện của Độc Cô Thành, nhưng thực tế trong lòng nàng lại không muốn, không có ý nghĩ như vậy, nên nàng quyết định sẽ lựa chọn phương án trốn tránh vấn đề này.
Đối với chuyện mình nên xử trí Tiêu Cửu Thành như thế nào, Thiên Nhã vẫn là trái lo phải nghĩ.
Thiên Nhã vẫn xem Tiêu Cửu Thành là một nữ tử yếu đuối, nhưng thực tế nếu so sánh với nữ tử khác, nàng không yếu như vậy. Chỉ là cảm cúm một trận mà thôi, nghỉ ngơi hai ba ngày thì đã khỏe lại. Trong thời gian đó Độc Cô Tấn và Độc Cô Thành đều từng người đến thăm hỏi nàng, nhìn thấy Tiêu Cửu Thành nằm trên chính chiếc giường trong phòng Thiên Nhã, lại càng khẳng định mối quan hệ của hai người hơn. Bọn họ làm sao biết, chuyện hai nàng còn chẳng đâu vào đâu.
Những ngày sau hai người ở chung lại khôi phục về nguyên trạng trước đó, là lãnh đạm, là khách sáo và xa cách. Bởi vì Tiêu Cửu Thành vẫn còn ốm yếu, nên thái độ Thiên Nhã đối với Tiêu Cửu Thành so với trước lại mềm mại nhu hòa hơn nhiều.
Đến ngày thứ ba sau khi Tiêu Cửu Thành khỏi bệnh rời giường thì đúng lúc ngày mai Độc Cô Gia phụ tử phải trở về quân doanh. Bữa tối hôm ấy, Tiêu Cửu Thành và Thiên Nhã đều cùng qua chủ viện của Độc Cô Tấn để cùng nhau dùng bữa tối.
"Lần này phụ thân và phu quân về quân doanh sẽ ở bao lâu?" Tiêu Cửu Thành hỏi.
"Nửa tháng nữa là đến tết rồi, nên có lẽ sẽ ở chừng mười ngày." Độc Cô Tấn đáp.
"Qua năm mới, có phải chúng ta chờ đón sinh nhật tỷ tỷ xong mới trở lại quân doanh không?" Độc Cô Thành chỉ thuận miệng hỏi thôi nhưng ở đây ngoại trừ hắn thì sắc mặt ba người đều khẽ biến.
"Qua một tháng nữa Nhã Nhi đã mười tám tuổi rồi." Độc Cô Tấn có vẻ ngưng trọng nói.
"Thì đúng rồi mà, tỷ tỷ năm nay mười bảy, sang năm mười tám, có vấn đề gì đâu?" Độc Cô Thành vẫn chưa hiểu ra vì sao mấy người nhà mình ai cũng biến sắc.
"Nữ tử mười tám nếu vẫn chưa gả chồng, sẽ bị quan phủ ép duyên." Tiêu Cửu Thành vốn uyên bác, đối với luật pháp đương nhiên hiểu rõ một hai. Luật pháp triều đình quy định rất rõ ràng, nếu Thiên Nhã vẫn chưa có hôn phối thì đến năm mười tám tuổi, quan phủ địa phương sẽ phái quan môi đến cưỡng ép an bài kết hôn.
*Quan môi: giống như bà mai, bà mối nhưng làm việc trong quan phủ.
"Nếu vậy hay là phụ thân sẽ an bài cho con một người đến ở rể, chỉ cần sắp xếp tốt thì hoàn toàn có thể ngăn chặn bia miệng người đời." Độc Cô Tấn đề nghị, dù gì ngay cả đương kim công chúa cũng không thể không tuân thủ luật pháp, Độc Cô gia hiện tại cũng không dám ngang nhiên chống lại. Sinh nhật Thiên Nhã là tết nguyên tiêu, hơn nữa lễ cập kê năm mười lăm tuổi của Thiên Nhã lại được tổ chức mười phần long trọng nên toàn thành đều biết. Dân chúng trong thành đến tết nguyên tiêu đều tự động hiểu sinh nhật đại tiểu thư Độc Cô gia cũng trùng vào ngày đó.
"Còn có một biện pháp khác, nhập đạo làm quan." Tự Thiên Nhã cũng đưa ra một biện pháp khác để có thể không cần lấy chồng.
*Nhập đạo làm quan: quan ở đây không phải quan lại mà là đạo sĩ, không hẳn là đi tu mà chỉ là vào đạo quán (miếu đạo sĩ) làm nữ quan (đạo cô) để khỏi lấy chồng. Giống Lý Mạc Sầu trong Thần Điêu Hiệp Lữ cũng thất tình rồi biến thành đạo cô đó. Chỗ này mấy bạn nên nhớ rõ để tránh hiểu nhầm rồi phản cảm không cần thiết, ví dụ như nghĩ rằng đã vào chùa còn dính vào thất tình lục dục, vì tình tiết về sau sẽ kéo theo các nhân vật phụ liên quan đến hentai trong đạo quán.
Đương nhiên cả hai biện pháp này Tiêu Cửu Thành đều đã nghĩ đến, chỉ là nàng do dự nên hay không nên đưa ra. Cách đầu tiên là tìm một bức bình phong, mặc dù phu quân trên danh nghĩa kia sẽ khiến nàng không vui, nhưng chí ít Thiên Nhã vẫn còn có thể ở nhà. Bình phong thùng rỗng kêu to, nàng tin tưởng Độc Cô Tấn sẽ có thể xử lý thật tốt. Cách thứ hai chính là nhập đạo làm quan, Thiên Nhã buộc phải rời khỏi Độc Cô gia đi đến đạo quán, trong thời gian ngắn sẽ không trở về được. Cho nên trong lòng Tiêu Cửu Thành vẫn là nghiêng về phía tìm bình phong cho Thiên Nhã. Chỉ là hiện tại Thiên Nhã lại tự mình đưa ra quyết định nhập đạo làm quan, khiến cho Tiêu Cửu Thành thật kinh ngạc nhìn về phía nàng, Tiêu Cửu Thành biết, Thiên Nhã đây là muốn trốn mình.
Thiên Nhã cũng chỉ là ý tưởng nhất thời, nàng vốn vẫn đang rầu rĩ chuyện nên làm thế nào với Tiêu Cửu Thành. Bây giờ thì tốt rồi, cách này vừa có thể giải quyết vấn đề kết hôn của mình, vừa có thể chặt đứt tình cảm bất bình thường Tiêu Cửu Thành dành cho mình, nhất cử lưỡng tiện.
Suy nghĩ của Độc Cô Tấn cơ bản giống như Tiêu Cửu Thành, hắn thương yêu con gái, đương nhiên muốn con gái ở nhà thì càng tốt hơn. Tìm một bình phong an toàn cho nữ nhi không phải việc khó gì, chỉ là không nghĩ tới nữ nhi lại chọn một phương án khác.
"Tìm một người đáng tin làm phu quân trên danh nghĩa cho con là được rồi, vì cớ gì phải đến đạo quán làm nữ quan làm gì?" Độc Cô Tấn khuyên, làm sao hắn có thể bỏ mặc nữ nhi mà mình thương yêu nhất vào đạo quán được.
"Phụ thân, kiếp này đã không tìm được người nam nhân nào tốt thì tuyệt đối cũng không cần tùy tiện chịu thiệt gả cho bất kỳ người nam nhân nào. Cho dù là phu quân trên danh nghĩa con cũng không cần. Hơn nữa, cứ xem như là vào đạo quán đi, đường đường là ái nữ của Độc Cô đại tướng quân, sẽ không ai dám hà hϊếp con, phụ thân cứ yên tâm đi." Thiên Nhã vốn là một người kiêu ngạo, cho dù không có Tiêu Cửu Thành thì nàng cũng chưa chắc tùy tiện lấy một nam nhân nào đó làm phu quân trên danh nghĩa. Tuy rằng người trong nhà đều biết là giả, nhưng người ngoài sẽ vẫn coi là thật, ngày sau nói đến Độc Cô Thiên Nhã, đương nhiên phải đề cập nàng là thê tử của nam nhân kia. Huống hồ bây giờ còn có tình cảm không hề tầm thường Tiêu Cửu Thành đang dành cho nàng, Thiên Nhã càng kiên quyết đi theo quyết định của mình.
Độc Cô Tấn biết nữ nhi là người cực kỳ tâm cao khí ngạo nên cũng chẳng lạ gì với quyết định này của nàng. Thấy nữ nhi tâm ý đã quyết, mặc dù trong lòng cảm thấy vẫn còn biện pháp khác tốt hơn nhưng hắn cũng không đành lòng miễn cưỡng nữ nhi. Dưới thế lực của mình, hắn tin tưởng nữ nhi ở chỗ đó sẽ không chịu bất kỳ thiệt thòi gì.
"Nếu Thiên Nhã đã nhất định muốn vào đạo quán, phụ thân sẽ an bài cho con." Độc Cô Tấn thỏa hiệp.
Tiêu Cửu Thành thấy Độc Cô Tấn dễ dàng đáp ứng Thiên Nhã như thế thì trong lòng cảm giác thật nặng nề. Nghĩ đến ngày sau không còn có thể mọi lúc mọi nơi đều nhìn thấy Thiên Nhã, còn có phải thật lâu sau mới gặp lại Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành lập tức cảm giác như đang nhai sáp. Nguyên lai cứ tưởng rằng trước đó đã đủ gian khổ rồi, bây giờ mới phát hiện có thứ còn khổ sở hơn.
Bữa cơm này Tiêu Cửu Thành hầu như không ăn được bao nhiêu, Độc Cô Tấn nhìn thấy nhưng không nói gì. Chuyện giữa hai cô nương, hắn là một đại nam nhân thật không tiện nhúng tay. Tiêu Cửu Thành ăn ít như vậy, đương nhiên Thiên Nhã cũng nhìn thấy, trong lòng vẫn là không nhịn được lo lắng cho Tiêu Cửu Thành.
"Người vừa mới sinh bệnh, thân thể yếu đuối, nên ăn nhiều hơn chút." Thiên Nhã không nhịn được gắp chút thức ăn bỏ vào chén Tiêu Cửu Thành. Nàng cảm thấy đau dài không bằng đau ngắn, đối với Tiêu Cửu Thành lúc này, biện pháp này sẽ làm nàng tương đối tốt hơn, cũng miễn cho mình mỗi lần đối mặt với Tiêu Cửu Thành sẽ mất tự nhiên, xấu hổ, còn có bối rối không thôi. Chỉ là giờ phút này khi cảm nhận được Tiêu Cửu Thành khổ sở, nàng vẫn là không đành lòng, nhịn không được nghĩ hết khả năng đem tổn thương đè xuống mức thấp nhất.
Tiêu Cửu Thành nhìn Thiên Nhã gắp thức ăn vào chén mình, Thiên Nhã đã muốn trốn tránh mình, cớ gì hiện tại còn làm thế này, đây là nàng muốn gì, muốn làm một chút vuốt ve an ủi sau cùng sao? Giờ phút này Tiêu Cửu Thành cố hết sức kìm chế nước mắt đang chực chờ tuôn rơi, ăn đồ ăn Thiên Nhã gắp cho, chỉ thấy sao mà đắng chat khó nuốt đến vậy.
Ăn xong bữa cơm tối nhạt nhẽo không có chút mùi vị gì, Tiêu Cửu Thành cùng Thiên Nhã trở về viện của mình.
Ngày thường Tiêu Cửu Thành chỉ là tay chân băng lãnh thôi, nhưng hôm nay, nàng cảm thấy ngay cả tâm mình cũng lạnh. Chỉ là hiện tại, nàng đã không còn hy vọng xa vời có thể tìm được ấm áp mà mình mong chờ trên người Thiên Nhã.
Thiên Nhã thấy Tiêu Cửu Thành bước đi thật chậm thì tưởng rằng nàng vừa mới lành bệnh nên chưa khỏe, cũng chậm lại bước chân. Cũng chẳng biết có phải ảo giác của mình hay không mà nàng luôn cảm thấy Tiêu Cửu Thành hôm nay đặc biệt tiêu điều, bèn không chút suy nghĩ đưa tay nắm lấy tay Tiêu Cửu Thành, sao hôm nay bàn tay này càng lạnh hơn so với ngày thường vậy.
Tiêu Cửu Thành thấy Thiên Nhã bước chậm lại, thậm chí còn chủ động nắm tay mình thì chỉ cảm giác rằng Thiên Nhã đang thương hại mình. Nàng bản năng muốn rút tay mình về nhưng bị Thiên Nhã giữ chặt trong lòng bàn tay, muốn động cũng không được, sức của nàng đâu có lớn như Thiên Nhã.
"Thiên Nhã.." Tiếng gọi Thiên Nhã của Tiêu Cửu Thành lúc này tràn đầy tình cảm phức tạp mâu thuẫn, nếu đã lựa chọn trốn tránh mình thì hành động này thực sự quá không thích hợp.
"Ngươi đừng nghĩ nhiều như vậy, ngươi vừa mới sinh bệnh, chắc chắn khí huyết không đủ, ta không muốn nhìn thấy ngươi bị bệnh lần nữa." Thiên Nhã giải thích hợp lý hành vi của mình.
"Ngươi đã chán ghét ta, muốn tránh ta thì cần gì phải làm như vậy? Ta lần sau tuyệt đối sẽ không lại quấn lấy ngươi, làm ngươi khó xử. Tiêu Cửu Thành ta há là người không biết thức thời như vậy sao?" Tiêu Cửu Thành oán trách nói, đã có thể khua chiêng đánh trống hào hùng chọn rời đi như vậy, sao giờ phút này còn không nói lời thẳng thắn đi? Lý trí của nàng tình nguyện Thiên Nhã càng lãnh khốc vô tình hơn, nhưng về mặt tình cảm nàng lại tham lam Thiên Nhã có thể cho nàng thêm một chút ấm áp nào đó, bất luận là gì.
"Ta không hề chán ghét ngươi, chẳng qua ta cảm thấy ngươi tiếp tục thế này là không tốt. Ta sẽ rời đi một thời gian ngắn, đối với ngươi mà nói là chuyện tốt. Thời gian trôi qua, những cảm giác không bình thường này của ngươi sẽ biến mất, ngươi sẽ có thể khôi phục lại như bình thường. Huống hồ cho dù không có ngươi, ta cũng sẽ lựa chọn như vậy. Nếu không phải là nam tử ta thật lòng yêu thích, vì cớ gì ta phải tùy tiện lấy một nam tử về làm phu quân của ta, cho nên ngươi không cần cho rằng ta đây là muốn tránh ngươi." Thiên Nhã nói.
"Ta thừa nhận ta là một kẻ khác loại. Không phải ngươi cứ luôn thắc mắc vì sao ta xưa nay không cho người khác hầu hạ tắm rửa sao, vậy giờ ta nói cho ngươi biết. Đó là vì ta trời sinh yêu thích nữ tử, từ nhỏ đã thích gần gũi nữ tử xinh đẹp, Độc Cô gia ngươi chính là gả phải một nữ tử khác loại như vậy đó." Tiêu Cửu Thành dửng dưng nói. Thiên Nhã muốn mình trở nên bình thường nhưng xin lỗi, mình làm nàng thất vọng rồi. Tiêu Cửu Thành cảm thấy cả đời này nàng cũng không thể giống như lời Thiên Nhã nói khôi phục về bình thường.
Thiên Nhã buông tay Tiêu Cửu Thành ra, trong nhất thời không biết nên nói gì tiếp theo, thế gian này thật sự có nữ tử trời sinh đã yêu thích nữ tử sao? Nàng nguyên lai vẫn tưởng rằng nửa năm qua nàng và Tiêu Cửu Thành sớm chiều ở chung mới khiến cho Tiêu Cửu Thành xuất hiện ảo giác, nhưng hôm nay nghe thấy Tiêu Cửu Thành nói nàng là trời sinh, Thiên Nhã chỉ cảm thấy tâm tư mình rối loạn tơi bời. Một nữ tử đã xác định từ sớm sẽ trở thành hoàng hậu trong tương lai vậy mà trời sinh lại yêu thích nữ tử, thật sự khiến Thiên Nhã cảm thấy hoang đường vô cùng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.