"Cửu Thành, chút nữa ngươi đi qua tiểu viện với ta một chuyến." Độc Cô Thành hấp tấp nóng lòng muốn trở về tiểu viện của mình ngay lập tức, để còn chia sẻ hai quyển xuân cung đồ nữ nữ vừa mới trộm về được cho đồng đội Tiêu Cửu Thành. "Qua chỗ ngươi để làm gì?" Không đợi Tiêu Cửu Thành trả lời, Thiên Nhã đã cướp lời hỏi ngược lại. Hiển nhiên nàng hiện tại không hề nguyện ý để Tiêu Cửu Thành đi qua tiểu viện của đệ đệ mình. "Đây là bí mật của hai chúng ta." Độc Cô Thành nhìn Tiêu Cửu Thành, ra vẻ thần bí nói. Hôm nay là lần đầu tiên Tiêu Cửu Thành đến tiểu viện của Độc Cô Thành, chẳng lẽ mới chút đó thời gian mà hai kẻ này đã thân đến mức có bí mật chung rồi sao? Rõ ràng buổi sáng Tiêu Cửu Thành mới bị Độc Cô Thành làm cho ấm ức khóc lóc chạy về, bây giờ nhìn hai người này mà xem, giống như là không còn khúc mắt gì nữa. Vì thế Thiên Nhã hồ nghi nhìn về phía Tiêu Cửu Thành, đương nhiên là tâm tình nàng đang rất rất không vui. "Chỉ vì chuyện lúc sáng mà phu quân còn cố ý chuẩn bị lễ vật cho ta, phu quân thật có lòng." Tiêu Cửu Thành ra vẻ mập mờ suy đoán. "Ừ." Độc Cô Thành gật đầu, đúng rồi, hắn vất vả lắm mới tìm được bốn quyển này đó nha. Thiên Nhã lúc này mới thấy thoải mái hơn, xem như là Độc Cô Thành thấy có lỗi vì chuyện sáng nay nên mới đặc biệt chuẩn bị lễ vật bồi tội cho Tiêu Cửu Thành. Nàng thầm nghĩ, chẳng biết từ bao giờ Độc Cô Thành bỗng nhiên hiểu chuyện như thế, làm nàng thật bất ngờ. Phu thê nhà người ta hòa thuận, lẽ ra nàng phải cao hứng mới đúng nhưng chẳng hiểu sao trong lòng vẫn có cảm giác khó chịu mơ hồ. Bởi vì tâm tình khó chịu nên Thiên Nhã tự cảm thấy tính cách mình thật không tốt, tự thấy xấu hổ vì tâm trạng này của mình. Bữa ăn này Thiên Nhã vô cùng trầm mặc, Tiêu Cửu Thành cảm giác được cảm xúc Thiên Nhã có chỗ không đúng nhưng nàng không xác định được có phải nguyên do từ bản thân nàng mà ra hay không. Đến khi ăn xong, Tiêu Cửu Thành để cho Thiên Nhã về trước, còn nàng thì đi qua viện của Độc Cô Thành để lấy xuân cung đồ. Độc Cô Thành kéo Tiêu Cửu Thành về viện của mình, tinh thần sáng láng giống như đang cầm báu vật trong tay, hận không thể hiến ngay vật quý để tranh công với nàng. Mặc dù trong nội tâm Thiên Nhã không muốn Tiêu Cửu Thành đi, nhưng đây là chuyện phu thê nhà người ta, nàng cũng không có cách nào chen vào, chỉ đành một thân một mình đi về trước. Nhìn xem đệ đệ đang lôi kéo tay của Tiêu Cửu Thành, không hiểu sao thấy chướng mắt lạ kỳ. Sau khi về đến viện của mình, Độc Cô Thành lập tức đưa hai quyển xuân cung đồ cho Tiêu Cửu Thành. "Cho ngươi mượn xem hai quyển trước, chừng nào xem xong lại sang đổi với ta. Xuân cung đồ nữ nữ khó tìm lắm nha, ta hỏi hết mấy bạn bè tốt nhưng không ai có, toàn là loại xuân cung đồ nam nữ chung với nhau, hình ảnh cũng không nhiều, ta sợ tỷ tỷ với ngươi xem sẽ không thích nên cũng không mượn. May mắn sao ta biết một người là bạn của bạn không ngờ lại thích khẩu vị này, mấy quyển này hắn xem giống như là của báu ấy. Ta phải nói hết lời hắn mới bằng lòng cho mượn, nhưng chỉ có ba ngày thôi, ngươi phải tranh thủ thời gian xem thật nhanh đó. Nghe nói mấy quyển này đều cùng một tác giả, tranh vẽ cũng rất sống động, miêu tả hoàn toàn chính xác với lời văn. Ta xem nhiều xuân cung đồ rồi nhưng chưa từng thấy qua quyển nào đặc sắc thế này đâu. Vẽ y như thật, còn có cốt truyện nhìn xem bảo đảm kíƈɦ ŧɦíƈɦ phát ghiền, chắc chắn ngươi và tỷ tỷ đều sẽ thích.." Độc Cô Thành hào hứng nói, hắn mới xem vài trang đã cảm thấy mười phần hưng phấn rồi. Cho dù xưa giờ đối với nghệ thuật tranh ảnh hắn dốt đặc cán mai nhưng vẫn nhận ra mấy bức tranh này vẽ rất tốt, huống hồ cốt truyện lại còn kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hắn chưa từng xem qua xuân cung đồ nào đặc biệt đến vậy. Tiêu Cửu Thành nghĩ thầm, mặc dù mình thích nữ sắc thật nhưng Độc Cô Thành cứ thế chẳng thèm cố kỵ gì, bàn tán xuân cung đồ với mình hình như có chút sai sai sao đó? Tiêu Cửu Thành không thể không cảm thán Độc Cô Thành này thật sự là cái đồ não bị rút gân, dĩ nhiên hắn hiện tại không hề xem mình là thê tử của hắn, thậm chí không xem mình là nữ nhân mà chỉ là tình đồng đội đồng chí, là chiến hữu cùng thích xem xuân cung đồ mà thôi. Có điều nhìn thấy Độc Cô Thành "chia sẻ" hăng say như vậy, nàng cũng không nỡ cắt ngang hắn để đính chính rằng "ta vẫn là thanh niên nghiêm túc" nha. "Phu quân vất vả rồi, khổ thân phu quân." Tiêu Cửu Thành nghe Độc Cô Thành nói xong, vô cùng cảm kích nói. "Không sao không sao, chuyện của tỷ tỷ chính là chuyện của ta." Độc Cô Thành không thèm để ý chút nào hồ hởi nói, cũng nhờ có việc này hắn mới khám phá ra vùng đất mới. "Tình cảm của phu quân và tỷ tỷ nhất định rất tốt." Tiêu Cửu Thành lấy khăn tay bằng lụa của mình cẩn thận bọc lại hai quyển sách rồi giấu vào trong tay áo, nàng có thể nhìn ra chủ nhân của quyển sách rất quý trọng tập tranh này. Cất xong rồi Tiêu Cửu Thành cũng không có ý định trở về ngay, nàng muốn về trễ một chút, chẳng biết Thiên Nhã có chờ mình như lần trước hay không. "Đương nhiên rồi, ta chỉ có một tỷ tỷ mà thôi. Từ nhỏ ta đã che chở cho tỷ tỷ, ai dám khi dễ tỷ tỷ ta sẽ đánh chết kẻ đó!" Độc Cô Thành đắc ý nói, tuy rằng hắn văn không xong nhưng võ nghệ từ nhỏ đã có thiên phú, đánh nhau chưa từng thua cuộc, từ lúc còn bé đã nhiều lần thay mặt tỷ tỷ đánh những kẻ nàng không ưa. "Phu quân này, có thể nói cho ta nghe những chuyện lúc còn bé của Thiên Nhã không?" Tiêu Cửu Thành hỏi, những chuyện liên quan đến Thiên Nhã nàng đều muốn biết. "Tất nhiên là được rồi, để ta nói ngươi nghe, tỷ tỷ của ta lúc còn bé…" Độc Cô Thành hết sức vui vẻ, cơ hồ lập tức mở sang chế độ máy hát nói không ngừng, sinh động như thật kể chuyện lúc hắn và Thiên Nhã còn bé, lại còn nâng tỷ tỷ của mình lên một tầm cao mới, chém gió như thể nàng là thiên hạ đệ nhất vô song. Thế mà Tiêu Cửu Thành ngược lại rất nể mặt hắn, nghe kể chuyện say sưa ngon lành. Độc Cô Thành thấy nàng chân thành chú ý lắng nghe như thế thì càng muốn nói nhiều hơn, quả thực không chút nào giấu diếm đem tất cả chuyện tốt chuyện xấu gì của Thiên Nhã đều nhất nhất kể ra. Một kẻ thích nói, một người thích nghe, thời gian rất nhanh liền trôi qua, chẳng mấy chốc đã vượt qua một canh giờ (2 tiếng). Mặc dù Tiêu Cửu Thành vẫn còn muốn nghe nhưng nàng thấy thời gian đã đủ lâu rồi, Thiên Nhã nếu như đang sốt ruột thì chắc cũng đủ cuống cuồng rồi, nên trở về thôi. Với lại dù gì đời còn dài, thời gian còn nhiều, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội thám thính những chuyện còn bé của Thiên Nhã mà mình không biết. Chưa kể nàng còn đang hết sức tò mò về hai quyển xuân cung đồ kia, chỉ mong mau mau về phòng để xem cho thỏa lòng mong ước. Trước khi Tiêu Cửu Thành về còn bảo Độc Cô Thành gọi thị nữ mà hắn sủng ái nhất ra đây gặp nàng, sau đó rút một cây trâm tốt nhất trên đầu người ta rồi mới trở về. Thiên Nhã từ lúc trở về viện làm việc gì cũng không xong, trái tim giống như lơ lửng treo giữa không trung, cả người không thể yên tĩnh được. Nàng hết đợi bên này, lại ngóng sang bên kia, đợi đã lâu vẫn không thấy Tiêu Cửu Thành trở về, Thiên Nhã lại càng đứng ngồi không yên. Không phải Tiêu Cửu Thành chỉ đi lấy thứ gì đó sao, tại sao mãi vẫn chưa trở về? Tính thử thời gian, Tiêu Cửu Thành vậy mà ở bên Độc Cô Thành đã hơn một canh giờ rồi, là một canh giờ đó, một canh giờ có thể làm được rất nhiều chuyện nha! Mà nghĩ đi nghĩ lại, tuy Tiêu Cửu Thành và Độc Cô Thành là cô nam quả nữ nhưng lại là phu thê danh chính ngôn thuận, dù cho xảy ra chuyện gì thì cũng là chuyện hợp tình hợp lý thôi. Chỉ là Thiên Nhã cảm thấy không vui, cảm thấy khó chịu, nàng muốn đi qua chỗ của đệ đệ đón Tiêu Cửu Thành về, lại không tìm được cớ gì để đi. Theo thời gian trôi qua, Tiêu Cửu Thành ở lại càng lâu, Thiên Nhã càng cảm thấy khó chịu, rốt cuộc không nhịn được nữa bèn chuẩn bị đứng dậy ra ngoài. Nàng nghĩ rồi, dù sao Tiêu Cửu Thành đã nói ba năm tới sẽ không động phòng, nàng cũng đã đáp ứng Tiêu Cửu Thành rồi, nếu Độc Cô Thành thật sự làm chuyện gì đó với Tiêu Cửu Thành thì chẳng phải mình sẽ biến thành kẻ thất tín sao. Nên bây giờ mặc kệ Tiêu Cửu Thành có cam tâm tình nguyện hay không, nàng cũng phải có trách nhiệm với lời hứa của mình, nàng cảm thấy mình có nghĩa vụ phải đưa Tiêu Cửu Thành trở về. Có ngờ đâu Thiên Nhã vừa mới đi đến cổng tiểu viện của mình thì đã thấy Tiêu Cửu Thành từ đằng xa đi đến. Lúc ban đầu vừa nhìn thấy Tiêu Cửu Thành nàng rất mừng rỡ, nhưng mừng xong rồi, không hiểu sao lại chuyển thành tức giận. "Sao bây giờ ngươi mới về?" Giọng nói Thiên Nhã bất giác tăng cao lên, dĩ nhiên là không mấy vui vẻ, cũng không giấu được cảm xúc âm trầm hiển hiện trên mặt. Trạng thái của Thiên Nhã vừa đúng là phản ứng mà Tiêu Cửu Thành mong đợi, nàng cố tình ở lại chỗ Độc Cô Thành cũng chỉ vì chờ mong trạng thái tâm lý này của Thiên Nhã mà thôi. "Khó có lúc phu quân vì chuyện buổi sáng mà muốn đền bù cho ta, nên ta mới nhân cơ hội này bồi dưỡng tình cảm với phu quân, ở lại lâu thêm một chút, cùng phu quân trò chuyện." Tiêu Cửu Thành nhu hòa nói, mặt khác rất chú tâm quan sát biểu lộ của Thiên Nhã. Thiên Nhã nghe xong thì không nói nên lời, chuyện này là kết quả lẽ ra nàng phải vui mừng, nhưng vì sao trong tâm nàng buồn đến thế. "Hắn đưa cho ngươi cái gì, còn thần thần bí bí như thế." Thiên Nhã cố đè xuống cảm giác không vui trong lòng, giả vờ tùy ý hỏi. "Cây trâm này này." Tiêu Cửu Thành lấy cây trâm lúc nãy rút trên đầu thị nữ kia xuống đưa cho Thiên Nhã nhìn. Thiên Nhã nhìn qua cây trâm một chút, có thể miễn cưỡng xem như tinh xảo, nhưng chất liệu thì rất kém cỏi. "Nhìn qua đã biết là thấp kém, không phải vật gì tốt." Thiên Nhã cay nghiệt nói. Tiêu Cửu Thành nghe Thiên Nhã nói vậy thì tâm trạng rất vui vẻ. Nàng cảm thấy Thiên Nhã nói lời này là mang theo vị chua, chiếu theo thân phận làm tỷ tỷ của nàng, nàng lẽ ra không nên chê quà của đệ đệ tặng cho thê tử của hắn mới phải. "Phu quân là nam tử, tâm tư cũng không phải là một người nam tử tinh ý, làm sao hiểu được đồ dùng của phụ nữ. Hắn có thể nghĩ ra việc mua cây trâm cho Cửu Thành đã xem như có tâm rồi, dù là tặng gì cũng đều quý giá." Tiêu Cửu Thành nhịn cười nói, ra vẻ hoàn toàn không để ý chuyện xấu tốt của cây trâm này. Đương nhiên Thiên Nhã biết đệ đệ của mình là đồ thần kinh thô, nếu hắn có thể mua được một cây trâm tốt mới là chuyện lạ. Chỉ là nghe Tiêu Cửu Thành nói lời thỏa mãn như vậy, trong lòng nàng lại càng không thoải mái hơn. Nàng nghĩ Tiêu Cửu Thành sao có thể trở thành hoàng hậu được cơ chứ, chưa gì đã tha thứ cho Độc Cô Thành rồi, cái này đúng là không có thuốc chữa, nếu là nàng thì còn lâu mới bị mua chuộc bởi một cây trâm xấu như thế này. "Nếu Thiên Nhã không còn việc gì, vậy ta trở về phòng trước." Hiện tại Tiêu Cửu Thành tràn đầy hiếu kỳ với hai quyển xuân cung đồ trong tay áo, nên không giống ngày thường quấn lấy Thiên Nhã. Ngày thường Thiên Nhã bị Tiêu Cửu Thành quấn quen rồi, lần này dây thần kinh nhạy cảm đột nhiên phát huy tác dụng, phát hiện nàng chênh lệch mười phần, vốn là tâm trạng đã tệ nay lại còn tệ hơn. Ngày thường Tiêu Cửu Thành thích kề cận với mình, vậy mà vừa mới cải thiện quan hệ với phu quân đã chơi trò qua cầu rút ván, đối với mình lạnh nhạt như thế. Thiên Nhã cảm giác bị Tiêu Cửu Thành vứt bỏ thì giận dỗi nóng nảy vô cùng nhưng lại không biết phát tiết vào đâu, thế là đối với Tiêu Cửu Thành lại lãnh đạm đi không ít. "Không còn." Thiên Nhã lạnh lùng nói. Lời tác giả: Thiên Nhã: Dám bỏ rơi ta, dám chọc tức ta, ta muốn cắn nàng, a a a. Tiêu Cửu Thành: Lại đây, cắn ta đi, nhớ tách (chân) ra hãy cắn nha.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]