Chương trước
Chương sau
Độc Cô Thành và nữ tử dưới thân hắn bị hù dọa, khẩn trương nhìn về phía cửa, quả nhiên thấy Tiêu Cửu Thành đang đứng ngay cửa ra vào nhìn chằm chằm hai người bọn họ. Độc Cô Thành bị dọa đến mức xém chút nữa chỗ đó đã xìu xuống, mà nữ nhân bên dưới hắn cũng hốt hoảng không thôi.
"Phu quân cứ tiếp tục, ta có thể đợi phu quân." Tiêu Cửu Thành dịu dàng nói, thần sắc vẫn như thường.
Độc Cô Thành làm gì còn tâm trạng để tiếp tục làm nữa, nếu Tiêu Cửu Thành qua chỗ tỷ tỷ và phụ thân hắn kể tội, khẳng định hắn chịu không nổi. Hắn cảm giác càng ngày mình càng không có địa vị trong nhà, tỷ tỷ và phụ thân còn coi trọng Tiêu Cửu Thành hơn hắn.
"Tất cả các ngươi lui xuống đi." Độc Cô Thành vội vàng xua hai tỳ nữ ra khỏi phòng, sau đó mau chóng mặc y phục vào. Toàn bộ quá trình cả ba người đều mười phần chật vật, chỉ có một mình Tiêu Cửu Thành là mặt mày bình tĩnh đối diện với chuyện đang xảy ra.
"Cửu Thành, sao ngươi lại tới đây?" Độc Cô Thành bất an hỏi, Tiêu Cửu Thành biểu hiện càng đặc biệt bình tĩnh, hắn lại càng bất an.
"Ta nhập môn Độc Cô gia đã lâu nhưng vẫn chưa từng đến đây hầu hạ săn sóc phu quân, trong lòng có chút thấp thỏm lo âu. Hôm nay xem ra phu quân đã có người hầu hạ, lòng ta sâu sắc vui mừng." Tiêu Cửu Thành vừa cười vừa nói.
Độc Cô Thành nhìn xem Tiêu Cửu Thành, cũng không biết lời nàng nói là thật hay giả. Mấy tỳ nữ mà hắn sủng hạnh ở phía sau đều âm thầm tranh giành làʍ ŧìиɦ nhân của hắn. Vậy mà Tiêu Cửu Thành này tựa hồ không quá mức để ý chuyện mình có những nữ nhân khác.
"Cửu Thành không để ý thì tốt.." Độc Cô Thành cười bồi, trong lòng vẫn có bất an mơ hồ. Tiêu Cửu Thành nhập môn đã nửa năm, hắn biết Tiêu Cửu Thành là nữ nhân thông minh, sự thông minh của nàng được phụ thân coi trọng. Một nữ nhân có thể được phụ thân coi trọng, Độc Cô Thành cảm thấy người nay không hề đơn giản. Mà hắn lại đặc biệt không nguyện ý ở cùng với một nữ nhân thông minh như thế, sẽ cảm thấy mình chẳng khác gì kẻ ngu, trong khi đối phương thì lúc nào cũng ra vẻ "ta chẳng có gì cao thâm". Cho nên thái độ trước giờ của hắn đối với Tiêu Cửu Thành đều là kính nhi viễn chi. 
*Kính nhi viễn chi: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó.
"Kỳ thật, ta đến tìm phu quân là có một chuyện khác.." Tiêu Cửu Thành ra vẻ muốn nói lại thôi.
"Là chuyện gì?" Độc Cô Thành hỏi.
"Kỳ thật cũng không phải chuyện của ta, chuyện là đêm qua ta với tỷ tỷ ngủ chung một giường, có một chuyện tỷ tỷ mãi không bắt được trọng điểm, nên bảo ta tới…" Lúc Tiêu Cửu Thành nói đến đây, ngữ khí thẹn thùng, sắc mặt đỏ lên, dáng vẻ bẽn lẽn e lệ mười phần. 
"Tỷ tỷ kêu ngươi đến đây làm gì?" Độc Cô Thành vô cùng hiếu kỳ hỏi.
"Ngươi biết đó, tỷ tỷ nhà chúng ta thích sĩ diện, da mặt lại mỏng, thật không tiện tới…" Nói đến đây, mặt Tiêu Cửu Thành tức thì lại càng đỏ ửng hơn.
"Rốt cuộc là tỷ tỷ kêu ngươi qua đây làm gì?" Lòng hiếu kỳ của Độc Cô Thành đã hoàn toàn bị dẫn dắt ra ngoài.
"Ta và tỷ ngươi đều là nữ tử, có nhiều thứ chúng ta không tiện đi tìm, nên đành phiền phu quân giúp chúng ta tìm một thứ." Tiêu Cửu Thành tựa như lấy hết dũng khí để bộc bạch với Độc Cô Thành.
"Nhưng là thứ gì mới được?" Độc Cô Thành gấp gáp hỏi.
"Thì là…xuân cung đồ nữ nữ* đó." Tiêu Cửu Thành nói xong, mặt cũng đỏ lên.
*Nói dễ hiểu theo ngôn ngữ hiện đại là hentai thể loại yuri. Hay thuần việt là truyện tranh người lớn thể loại nữ nữ.
Độc Cô Thành vừa nghe xong, cái miệng há ra thật to, đôi con mắt muốn rớt ra ngoài. Ra là hôm qua tỷ tỷ ngủ chung với Tiêu Cửu Thành, không nắm được "trọng điểm" cho nên muốn mình giúp các nàng tìm nữ nữ xuân cung đồ, ôi ông trời ơi, các nàng vậy mà lại như thế! Độc Cô Thành có cảm giác như bừng tỉnh đại ngộ, giờ mới vỡ lẽ ra, chả trách, chả trách tỷ tỷ lúc trước đột nhiên bắt mình cưới TIêu Cửu Thành cho bằng được, còn không cho mình động phòng với nàng ta nữa chứ! Lúc ấy hắn buồn bực biết bao nhiêu, trên đời này thiếu gì nữ tử mười lăm mười sáu tuổi đã lấy chồng, nhưng chưa từng nghe nói có ai nhỏ tuổi nên không thể động phòng, còn phải chia phòng ba năm. Đã vậy tỷ tỷ còn để cho Tiêu Cửu Thành ở tiểu viện của mình, rõ ràng là có tư tâm!! Chả trách lúc nãy Tiêu Cửu Thành nhìn thấy một màn kia lại chẳng thèm để ý gì, bởi vì nàng với tỷ tỷ có tư tình. Ái chà chà, tỷ tỷ và Tiêu Cửu Thành có tư tình, Độc Cô Thành vậy mà cảm thấy rất tốt, một kẻ luôn chán ghét chuyện nam nam như hắn vừa nghĩ tới tỷ tỷ và Tiêu Cửu Thành hết xxoo lại ooxx, không hiểu sao lại cảm thấy hưng phấn lạ kỳ.
"Yên tâm đi, nếu tỷ tỷ đã muốn đọc, hôm nay ta sẽ ra ngoài giúp tỷ tỷ tìm xem sao. Việc này cứ để ta lo!" Độc Cô Thành vỗ ngực đảm bảo, hiện tại hắn chỉ hận không thể mọc cánh, giúp tỷ tỷ tìm ra ngay.
"Phu quân, nữ tử đều thận trọng. Hơn nữa tính tỷ tỷ thích sĩ diện, da mặt mỏng, phu quân nhớ trước mặt tỷ tỷ phải làm như không biết chuyện gì, tránh làm cho tỷ tỷ xấu hổ. Chừng nào phu quân tìm được, cứ âm thầm đưa cho ta là được rồi, đừng để tỷ tỷ biết." Tiêu Cửu Thành dặn dò.
"Tính tình tỷ tỷ ta hiểu mà, thế nào tỷ ấy cũng xấu hổ. Yên tâm đi, ta sẽ làm như không biết gì hết." Độc Cô Thành gật đầu nói.
"Vậy Cửu Thành không quấy rầy phu quân nữa, ta trở về đây." Tiêu Cửu Thành nói.
"Ừ, vậy ta bây giờ sẽ ra ngoài tìm ngay." Độc Cô Thành vừa nghĩ tới tỷ tỷ và Tiêu Cửu Thành thế này thế kia thì hưng phấn dị thường, đối với chuyện này đặc biệt mười phần để tâm. Độc Cô Thành vốn có chứng tỷ khống, có đôi khi hắn thường thầm nghĩ, về sau chẳng biết nam nhân nào tốt số sẽ cưới được tỷ tỷ tuyệt sắc nhà hắn. Là một nam nhân, hắn cảm thấy trên đời chẳng có nam nhân nào tốt, càng không có người xứng với tỷ tỷ của hắn. Không nghĩ tới tỷ tỷ vậy mà lại thích nữ nhân, thật là làm cho hắn chỉ biết câm nín.
*Tỷ khống: nghĩa là chứng cuồng tỷ tỷ quá mức. Có nhiều loại khống như thủ khống (thích bàn tay),nhan khống (thích sắc đẹp),v…v
Tiêu Cửu Thành trên đường trở về, tâm tình rất tốt. Hiện tại trong lòng Độc Cô Thành mình là nữ nhân của tỷ tỷ nhà hắn, một chiêu này đúng là gϊếŧ nhanh diệt gọn, không chừa lại tí hậu hoạn nào. Hơn nữa Tiêu Cửu Thành vừa mới tiếp nhận vỡ lòng không lâu, đối với chuyện của nữ nữ nàng đích thực hiếu kỳ vô cùng. Có điều nàng thân là nữ tử, đối với những vật này rất khó tìm, cũng không tiện đi tìm, để Độc Cô Thành giúp nàng đúng là không còn gì tốt hơn, đúng là nhất cử lưỡng tiện. Chỉ là bây giờ ở sau lưng cùng kéo Thiên Nhã xuống nước, nàng vẫn là có chút chột dạ. Bất quá vừa nghĩ tới chuyện đêm qua Thiên Nhã muốn giao mình cho Độc Cô Thành, chút chột dạ ấy lập tức biến mất không còn tí tăm hơi nào.
Lúc Tiêu Cửu Thành trở lại tiểu viện của Thiên Nhã, nàng còn cố tình tự nhéo bản thân mình mấy cái, gạt ra mấy giọt nước mắt, để đôi mắt đỏ hoe nhìn ủy khuất vô cùng.
Từ lúc Tiêu Cửu Thành đi đến giờ, Thiên Nhã đều đứng ngồi không yên. Trong đầu nàng ngập tràn suy nghĩ Tiêu Cửu Thành đi tiểu viện Độc Cô Thành để làm cái gì, chẳng lẽ thật sự cùng Độc Cô Thành bồi dưỡng tình cảm sao. Vừa nghĩ đến Tiêu Cửu Thành lấy lòng Độc Cô Thành cũng chẳng khác gì lúc lấy lòng mình, trong nội tâm nàng liền xuất hiện cảm giác không thoải mái. Nhưng nàng lại không thể hiểu nổi cảm giác không thoải mái của mình từ đâu mà có, vì sao lại không thoải mái chứ, người ta là vợ chồng, cho dù có thân mật cũng là điều hợp lý. Hơn nữa bọn họ còn là đệ đệ và em dâu của mình, mình đáng lẽ phải nên mong mỏi quan hệ hai người hài hòa, vợ chồng ân ái mới đúng.
Loại cảm giác không thoải mái này làm Thiên Nhã cảm thấy có điểm giống như lúc Lý Quân Hạo đi cùng các nữ tử khác ngày xưa. Nàng biết loại cảm giác này gọi là ghen tuông, mặc dù không mãnh liệt như kiếp trước, nhưng dù gì cũng tính là tương tự. Thiên Nhã bắt đầu tự cảm thấy mình có bệnh, người ta là em dâu của mình, ghen ghét cái nỗi gì? Nàng biết gần đây nàng và Tiêu Cửu Thành tương đối thân mật, chiếu theo cách nhìn của thường nhân, nàng và Tiêu Cửu Thành có thể tính là bạn thân chốn khuê phòng. Có lẽ vì kiếp trước nàng chưa từng có bạn thân, chưa từng có tình tỷ muội hay hữu nghị nào khác, cho nên kiếp này sau khi giao hảo với Tiêu Cửu Thành, mới để ý đến mối quan hệ với Tiêu Cửu Thành đến vậy. Tính của nàng nếu đã để ý đến người nào, đại khái sẽ không thích phải chia sẻ với người khác. Thế là Thiên Nhã lại phát hiện được một sự thật còn tồi tệ hơn, đó chính là so với kiếp trước kiếp này nàng còn ghen tị hơn, ở kiếp trước nàng chỉ đố kỵ tình yêu nam nữ, kiếp này ngay cả tình tỷ muội tình bạn nàng cũng sinh lòng đố kỵ là thế nào!
Tiêu Cửu Thành rời đi bao lâu, Thiên Nhã đứng bên ngoài tiểu viện ngây người bấy lâu. Ngay vừa lúc nhìn thấy Tiêu Cửu Thành, trong lòng Thiên Nhã thở dài một hơi. Chỉ là lúc Tiêu Cửu Thành đến gần, Thiên Nhã phát hiện đôi mắt Tiêu Cửu Thành đỏ hoe, dường như vừa mới khóc qua, biểu lộ của nàng còn giống như bị ủy khuất, hiển nhiên nàng ủy khuất là từ Độc Cô Thành mà ra, chuyện này làm cho trái tim Thiên Nhã theo bản năng nhói lên một cái.
"Ngươi làm sao vậy?" Nàng vội vàng bước nhanh đến chỗ Tiêu Cửu Thành, quan tâm hỏi han.
"Thiên Nhã.." Tiêu Cửu Thành vốn chỉ là giả vờ ủy khuất, nhưng giờ nhìn thấy biểu tình lo lắng của Thiên Nhã, trong chớp mắt ủy khuất giả liền biến thành ủy khuất thật. Nàng ủy khuất vì sao Thiên Nhã không hiểu cho lòng mình, ủy khuất vì sao Thiên Nhã lại giao mình cho Độc Cô Thành. Sự ủy khuất này không cần phải tự nhéo mình nữa, nước mắt cứ thế ào ào tuôn ra, hành động không cần trải qua đại não cho phép đã lao vào lòng Thiên Nhã, giống như bị cái gì ấm ức lắm vậy. 
"Độc Cô Thành đã làm cái gì, ngươi cứ nói với ta, ta sẽ thay ngươi giáo huấn hắn!" Thiên Nhã nhìn thấy Tiêu Cửu Thành ủy khuất như thế thì áy náy trong lòng, áy náy chuyện Độc Cô gia ép cưới Tiêu Cửu Thành cho bằng được, cũng áy náy chuyện tối qua bắt Tiêu Cửu Thành đi tìm Độc Cô Thành. Nàng chỉ hận không thể chộp Độc Cô Thành đến đây ngay để hung hăng đánh cho một trận.
"Phu quân hắn…" Tiêu Cửu Thành muốn nói lại thôi. Kỳ thật nàng chỉ là muốn hơi diễn diễn một chút thôi, để Thiên Nhã áy náy mình một chút, để nàng lần sau không còn dám bán mình cho Độc Thành nữa. Nhưng nhìn thấy bộ dạng khẩn trương của Thiên Nhã, nàng không tự chủ được liền biến đùa thành thật, còn diễn giống y như đúc.
"Rốt cuộc là hắn đã làm gì?" Thiên Nhã nhíu mày hỏi, quả nhiên chuyện này có quan hệ đến Độc Cô Thành.
"Được rồi, không có việc gì." Tiêu Cửu Thành làm như nuốt xuống tất cả ủy khuất vào bụng, dáng vẻ ủy khúc cầu toàn.
*Ủy khúc cầu toàn: dạng như một sự nhịn chín sự lành.
"Ngươi không nói thì ta sẽ đến hỏi hắn." Thiên Nhã rất tức giận. Tên tiểu tử thúi này không phải đã đáp ứng mình sẽ đối xử với Tiêu Cửu Thành thật tốt sao, nàng hiện tại chỉ muốn đi qua giáo huấn Độc Cô Thành ngay lập tức.
"Đừng đi… ta nói.." Tiêu Cửu Thành ôm chặt lấy Thiên Nhã, không cho Thiên Nhã đi tìm Độc Cô Thành. Nếu bây giờ giằng co trước mặt, để lộ ra sẽ không tốt, hơn nữa hiện tại Độc Cô Thành cũng không còn trong phủ.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Thiên Nhã lại hỏi.
"Vừa rồi đi tìm phu quân, đúng lúc nhìn thấy trong phòng phu quân có hai thị nữ đang cùng hắn hành sự, nhìn xem trong lòng có chút khó chịu. Bất quá bây giờ suy nghĩ lại cũng không có chuyện gì lớn, nam tử tam thê tứ thϊếp là chuyện bình thường, không nhìn tới là được." Tiêu Cửu Thành thầm nói.
"Bây giờ ta sẽ đi qua đó đánh cho hắn một trận!" Đệ đệ đức hạnh thế nào, Thiên Nhã làm sao lại không biết, nhưng chuyện này nhất định phải giáo huấn hắn một trận thật kỹ. Làm bậy bên ngoài, nàng xem như mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng ở trong phủ vẫn nên thu liễm một chút.
"Đừng đi, nếu Thiên Nhã đi, phu quân nhất định sẽ nghĩ Cửu Thành tố cáo, dù cho nhất thời thu liễm nhưng trong lòng sẽ không thích chuyện Cửu Thành lấy Thiên Nhã và phụ thân ra ép hắn, dần dà sẽ sinh lòng chán ghét Cửu Thành. Hơn nữa, thiên tính phu quân vốn không thể một lòng, tội gì phải cưỡng cầu hắn, lòng ghen tị sẽ chỉ càng đẩy phu quân ra xa thôi.." Tiêu Cửu Thành nói với Thiên Nhã.
Thiên Nhã nghe Tiêu Cửu Thành nói vậy, nghĩ nàng ấy nói vậy cũng đúng. Giống như mình kiếp trước, bởi vì thường xuyên lấy ân tình ra ép Lý Quân Hạo, lại còn hay ghen tị nên chẳng trách Lý Quân Hạo chán ghét mình như thế, lại thích Tiêu Cửu Thành.
"Nhưng mà hắn làm ngươi ủy khuất như vậy, là hắn không đúng. Chẳng lẽ cứ bỏ mặc ngươi khổ sở sao?" Cảm giác chuyện gì mình cũng không làm được, Thiên Nhã cảm thấy rất hỏng bét.
"Số mệnh nữ tử xưa nay vốn là vậy, làm gì có biện pháp nào khác, đa số đều nhắm mắt làm ngơ. Thôi bỏ đi, với lại nếu Thiên Nhã thực sự thương ta, hãy để ta ít đến tiểu viện của phu quân một chút." Tiêu Cửu Thành thản nhiên nói.
Thiên Nhã nghe vậy ngược lại cảm thấy chột dạ, là do mình cải biến số mệnh của Tiêu Cửu Thành, ở kiếp trước ít ra Tiêu Cửu Thành vẫn được Lý Quân Hạo sủng ái. Lý Quân Hạo đối với mình hung ác là thật, nhưng nàng không cách nào phủ nhận Lý Quân Hạo đối với Tiêu Cửu Thành xác thực rất tốt.
"Vậy sau này cứ ít qua tiểu viện của Độc Cô Thành đi." Thiên Nhã nói, Tiêu Cửu Thành đã muốn nhắm mắt làm ngơ, vậy về sau đừng thường xuyên đến viện của Độc Cô Thành là được. Nàng cảm thấy làm một nữ tử, phải biết thông cảm cho một người nữ tử khác mới là chuyện đúng đắn.
Lời tác giả:
Thiên Nhã: Tiêu Cửu Thành, bản thân ngươi thích xem hentai thì cũng thôi đi, sao còn dám lấy danh nghĩa của ta đi mượn là thế nào? Trả lại trong sạch cho ta mau!
Tiêu Cửu Thành: Chờ ta nghiên cứu xong sẽ có thể phục vụ Thiên Nhã, chờ phục vụ xong, Thiên Nhã sẽ không còn trong sạch nữa.
Thiên Nhã: Ta còn chưa nói đến, hôm nay ngươi còn dám chơi chiêu với ta!
Tiêu Cửu Thành: Ơ, không phải ta vẫn luôn chơi chiêu sao?
*Đọc chương này editor chi biết thốt lên: Trời má!!! Tiêu Cửu Thành hãy nhận của em một lạy! Đời em cũng chưa từng nhờ ai kiếm truyện hentai cho đọc bao giờ. =)))))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.