Theo hình thức ở chung này, Tiêu Cửu Thành gả vào Độc Cô gia cũng đã nửa năm. Tiêu Cửu Thành quả thật cảm thấy so với Tiêu gia, mình ở Độc Cô gia còn tiêu diêu tự tại hơn nhiều. Nói đến, Độc Cô Tấn thực sự rất yêu thương con cái, đối với Thiên Nhã chăm lo từng li từng tí không nói, đến mình là con dâu thôi cũng tử tế vô cùng. Mỗi lần đi đâu ở ngoài về, đều không quên mang mấy món quà kỳ lạ quý hiếm về cho Thiên Nhã, thuận tiện còn cầm thêm cho mình mấy quyển sách hay. Tiêu Cửu Thành thầm nghĩ khó trách Thiên Nhã không muốn gả cho người khác, sợ rằng cả đời này nàng cũng không tìm được nam tử nào giống như Độc Cô Tấn. Mà thôi, Thiên Nhã không lấy chồng là tốt nhất, nàng cứ thế ở ở Độc Cô gia làm bạn với mình cũng được. Chính vì chuyện này mà Tiêu Cửu Thành không chỉ âm thầm mừng qua một lần. Trong thư phòng Độc Cô Tấn giấu không ít sách hay, mặc dù tự nàng muốn đọc cũng được nhưng vì để tránh hiềm nghi, nàng luôn kéo Thiên Nhã đi theo mỗi khi muốn mượn sách. Chưa kể nhờ vào đó còn có thể lấy cớ ở cạnh Thiên Nhã, thời gian nửa năm qua, sách của Độc Cô gia nàng đã đọc gần hết. Mặc dù Thiên Nhã không nguyện ý thừa nhận nhưng thực tế sớm chiều ở chung nửa năm qua, Thiên Nhã đã bắt đầu thích ứng bên cạnh mình mọc ra một người mang cái danh bạn thân chốn khuê phòng. Dù là làm chuyện gì cũng không giống như quá khứ một thân một mình, lúc nào cũng có Tiêu Cửu Thành bầu bạn bên cạnh, hơn nữa Tiêu Cửu Thành quả thực thích dính chặt người khác. Thích theo đuôi là một chuyện, nhưng theo đuôi thế nào cũng là một môn nghệ thuật cần người có học vấn cao thâm. Tiêu Cửu Thành biết rõ Thiên Nhã không thích làm gì cũng có người kè kè bên cạnh, nhưng nàng luôn có cớ chính đáng để ở cạnh Thiên Nhã, làm Thiên Nhã không cách nào cự tuyệt được, cố đáp ứng để nàng ở bên làm bạn. Ở đời cái gì làm nhiều cũng thành quen, ví như quen với việc Tiêu Cửu Thành thỉnh thoảng có những hành động thân mật, quen mấy kịch bản quen thuộc mà Tiêu Cửu Thành thường xuyên đối với mình. Đương nhiên nàng cũng biết đây chẳng qua là mấy mẹo vặt nho nhỏ mà Tiêu Cửu Thành thích trêu đùa, nhưng nàng không có hứng thú vạch trần, cứ mặc kệ Tiêu Cửu Thành làm mấy trò mèo với mình vậy, thậm chí có lúc nàng còn hưởng thụ cuộc sống có Tiêu Cửu Thành vây quanh. Thói quen ngầm biến đổi ngoài nhận thức có đôi khi là một chuyện rất đáng sợ, kể từ đó ngoại trừ phụ thân và đệ đệ, Tiêu Cửu Thành cứ vậy tự nhiên trở thành người trọng yếu nhất của Thiên Nhã. Việc Tiêu Cửu Thành đối đãi thân mật với nàng, Thiên Nhã không còn cảm thấy có gì lạ nữa, nàng xem đó là hình thức ở chung giữa bạn nữ thân thiết với nhau. Dù sao nàng không có bạn thân, không biết được cách thức ở chung giữa nữ tử có quan hệ tốt sẽ như thế nào, đương nhiên càng không biết hành động thân thiết của Tiêu Cửu Thành đã vượt quá hành động thông thường vốn có giữa bạn thân. "Tuyết rơi rồi, lạnh quá." Tiêu Cửu Thành nói, đưa tay nắm lấy tay Thiên Nhã. Tay Thiên Nhã xưa giờ đều rất ấm áp, có lẽ vì cơ thể khỏe mạnh nên mới không sợ lạnh. Bàn tay thon dài xinh đẹp chẳng khác gì cái ấm lô giúp sưởi ấm. Chỉ cần cầm tay Thiên Nhã thôi nàng đã có thể cảm giác nhiệt độ ấm áp thấm đến tận tim gan, nàng tham luyến nhiệt độ trên tay Thiên Nhã vô cùng. Gần đây càng ngày nàng càng thích ngón tay Thiên Nhã, ngón nào ngón nấy đều thon dài thanh mảnh, nhìn tay Thiên Nhã thôi mà Tiêu Cửu Thành đã xúc động muốn hôn lên tay nàng. Lần nào nàng cũng cầm tay Thiên Nhã thưởng thức hồi lâu, đến nỗi cuối cùng đều bị Thiên Nhã không nhịn được hất ra. Nếu không phải là Thiên Nhã, cho tới bây giờ Tiêu Cửu Thành cũng không biết mình có thể si mê ngón tay người khác đến mức độ như vậy. "Tay ngươi lạnh ngắt, lấy ra mau." Thiên Nhã nhíu mày lại không khách khí nói, nàng bị tay Tiêu Cửu Thành làm lạnh rất không thoải mái. Thời tiết lạnh thế này, ai cũng thích hướng về nơi ấm áp, có ai thích ôm khối băng đâu chứ, rảnh rang không có gì làm thích tự ngược hay sao? Nàng từ lâu đã nghi ngờ chẳng biết Tiêu Cửu Thành có phải có sở thích mê tay quá mức hay không, còn đặc biệt thích thưởng thức ngón tay mình nữa. Có một lần đột nhiên nàng tò mò muốn biết nếu mình không nói gì vứt tay cho Tiêu Cửu Thành chơi thì không biết nàng có thể chơi bao lâu, có ai ngờ người này vậy mà có thể ròng rã chơi suốt một canh giờ (2 tiếng),đến sau cùng vẫn là mình chịu không nổi nữa phải rút tay về. Sau đó có đôi khi Tiêu Cửu Thành cũng tự luyến, tự khoe bàn tay xinh đẹp của mình ra cho nàng nhìn, hỏi lại nàng có thấy đẹp mắt không? Nhưng Thiên Nhã là ai cơ chứ, sao có thể thừa nhận có người có bàn tay đẹp hơn mình được, liền kéo Tiêu Cửu Thành lại chơi cái trò ấu trĩ xem tay ai dài hơn. Bởi vì Thiên Nhã cao hơn Tiêu Cửu Thành nên độ dài ngón tay vừa vặn có thể thắng hiểm một phen, trận chiến so tay này làm cho Thiên Nhã đắc ý rất lâu, rốt cục cũng có một món mình giỏi hơn Tiêu Cửu Thành nha. Mặc dù chiếu theo lương tâm mà nói ngón tay Tiêu Cửu Thành cũng đẹp vô cùng, nhưng đối với Thiên Nhã thì ngón tay có đẹp hơn nữa cũng vô dụng, không thể xem như cơm ăn, làm sao bằng gương mặt xinh đẹp được, ai nhìn cũng thấy. Dù gì đi nữa Thiên Nhã cảm thấy nàng nhìn người nhiều nhất là nhìn mặt, tuyệt đối không thèm chú ý chuyện ngón tay người khác có đẹp hay không. Tiêu Cửu Thành đối với bộ dáng bất mãn của Thiên Nhã cứ giả bộ như không nghe thấy, dù sao thì mỗi lần nàng giở trò đểu thì phần lớn Thiên Nhã sẽ nhường nhịn nàng thật lâu, đến khi không chịu được nữa mới hất ra. Mặc dù Thiên Nhã cảm giác bị lạnh rất không thoải mái, rất muốn hất ra nhưng nàng cũng không thật làm vậy. Nàng cảm thấy sao trên đời có người có bàn tay lạnh như Tiêu Cửu Thành vậy chứ, nếu mình hất tay Tiêu Cửu Thành ra thật, không biết Tiêu Cửu Thành có đóng thành băng luôn không. "Thiên Nhã, sinh nhật mười sáu tuổi của người ta sắp đến rồi, ngươi có biểu hiện gì hay không?" Tiêu Cửu Thành hỏi, nếu như nàng không nói, khẳng định Thiên Nhã không biết sinh nhật mình sắp đến. Hoặc cho dù có biết cũng chắc chắn sẽ không chuẩn bị quà sinh nhật gì cho nàng. Ở bên người này lâu, Tiêu Cửu Thành đã tổng kết được một việc: Đừng bao giờ hy vọng Thiên Nhã chủ động lấy lòng với ngươi, ngươi lấy lòng nàng, nàng không để ngươi áp mặt vào mông lạnh của nàng đã là vạn hạnh rồi, xem như là nàng tốt lắm rồi ấy. Còn phàm là muốn được Thiên Nhã cho mình cái gì, đều phải dựa vào sức mình tự chủ động tranh thủ, chưa kể còn phải có kỹ xảo nữa cơ. Nàng nghĩ trên đời này, chắc chẳng có nữ tử nào khó lấy lòng giống Thiên Nhã vậy. Mặc dù thỉnh thoảng trong lòng ngoài phàn nàn thì vẫn là phàn nàn, nhưng những lúc phải chủ động dính chặt theo đuôi Thiên Nhã, dù một khắc Tiêu Cửu Thành cũng không bỏ xuống. "Độc Cô gia có gì ngươi thích cầm là được, còn muốn lễ vật gì nữa?" Thiên Nhã vẫn luôn cảm thấy Tiêu Cửu Thành thật là nhiều chuyện, quan điểm này đến bây giờ chưa từng thay đổi, đương nhiên hiện tại cũng không ngoại lệ. Độc Cô gia dù là bất kỳ vật gì, Tiêu Cửu Thành đều có thể tùy tiện cầm, mà nàng cũng chưa thấy Tiêu Cửu Thành còn thiếu thứ gì nữa. Nàng cảm thấy tiểu thư văn gia chính là loại lắm điều, sinh nhật thôi mà, tùy ý chút đã qua rồi. Chưa kể mẫu thân nàng sau khi sinh Độc Cô Thành thì khó sinh mà chết, nên nhà nàng xưa nay không làm sinh nhật cho ai, tránh cho phụ thân tức cảnh sinh tình, xưa giờ đối với ngày sinh thần đều tương đối nhạt nhòa. "Những vật kia làm sao có ý nghĩa gì, Thiên Nhã tặng mới có ý nghĩa." Tiêu Cửu Thành nói. Tính tình Thiên Nhã thật đúng là chẳng có một chút tư tưởng phong hoa tuyết nguyệt nào. Đương nhiên nàng không thiếu vật dụng gì, nhưng cái nàng muốn là một tấm lòng, chỉ là một việc mang ý nghĩa mà thôi. "Vậy ngươi muốn cái gì ta sẽ bảo Độc Cô Thành đưa cho ngươi, phu quân tặng càng có ý nghĩa nhiều hơn." Độc Cô Thiên Nhã nói, nhớ đến Tiêu Cửu Thành vào cửa đã gần nửa năm nhưng suốt ngày tránh ở trong phòng đọc sách, còn không là quấn lấy mình làm hết cái này đến cái kia. Độc Cô Thành cũng thế, căn bản không đến tìm Tiêu Cửu Thành bao giờ, hai người này nào có chút cái gì gọi là dáng vẻ vợ chồng. Dù gì bản thân mình cũng là người giật dây, nếu cứ mặc kệ tình hình thì hình như không tốt lắm. Tiêu Cửu Thành nghe Độc Cô Thiên Nhã nói vậy đột nhiên cảm giác rất không thoải mái. Trong lòng không hiểu sao có chút tức giận, đặc biệt không vui chuyện Thiên Nhã muốn đẩy mình cho người khác. "Ngươi không muốn tặng thì không cần tặng, ta mở miệng đòi hỏi cũng chỉ là tự chuốc nhục nhã mà thôi. Thiên Nhã và phu quân không cần phí lòng nữa." Tiêu Cửu Thành nói xong liền quay về phòng mình, không để ý tới Thiên Nhã nữa. Thiên Nhã nhìn xem Tiêu Cửu Thành giống như tức giận quay trở về phòng, cảm thấy chả hiểu gì cả. Mặc dù phần lớn thời điểm tính tình Tiêu Cửu Thành đều rất tốt, cũng đủ kiểu nhường nhịn lấy lòng mình, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ tỏ chút thái độ giận dỗi mà lần nào nàng cũng không hiểu vì sao. Hoàn toàn không minh bạch Tiêu Cửu Thành tức tối vì chuyện gì. Nhưng lần này Thiên Nhã ngược lại có chút hiểu được vì cớ gì Tiêu Cửu Thành lại giận, nàng muốn tự mình chuẩn bị quà sinh nhật cho nàng, thật là, Tiêu Cửu Thành đúng là chuyện bé xé ra to. Dù sao bảo bối của Độc Cô phủ đều ở trong khố phòng, Tiêu Cửu Thành cũng đâu phải chưa từng tới đó, mình cũng đã nói nàng muốn gì thì cứ cầm rồi mà. Hoặc cứ xem như là mình tặng quà cho nàng đi, thì mình cũng sẽ đến khố phòng tùy ý chọn một món gì đó, có khác gì nhau đâu cơ chứ. Bất quá vì Tiêu Cửu Thành tức giận, nên Thiên Nhã cảm thấy thôi được rồi, đến lúc đó chọn gì đó tặng cho nàng là được, thuận tiện cũng để cho Độc Cô Thành chọn một món quà cho nàng. Ai bảo tiểu thư văn gia lắm chuyện thế làm chi. Trong lòng Tiêu Cửu Thành rất không thoải mái trở về phòng của mình. Kỳ thật Thiên Nhã không có tâm tư tâm ý gì nàng cơ bản đã dự đoán từ trước, chỉ là nàng cũng không rõ vì sao bản thân mình lúc đó lại cảm thấy khó chịu và giận dữ đến vậy, thậm chí còn có cảm giác ủy khuất nữa. Tiêu Cửu Thành về đến phòng mới tỉnh táo lại, cũng cảm thấy cảm xúc của mình thật khó hiểu. Kỳ thật theo thời gian chung đụng với Thiên Nhã càng lâu, nàng đối với Thiên Nhã có đôi khi sẽ có cảm giác lo nghĩ và cảm xúc không thể hiểu được, hoặc vui hoặc buồn, chẳng thể lý giải làm nàng luôn có cảm giác bất an. Vì quà sinh nhật cho Tiêu Cửu Thành, Thiên Nhã đã chạy đến khố phòng nhà mình hai lần. Bảo vật tuy không ít nhưng chẳng có món gì có vẻ như Tiêu Cửu Thành sẽ thích, chọn đến chọn lui cũng không tìm được gì làm mình hài lòng. "Rốt cuộc là ngươi muốn quà gì?" Một Thiên Nhã luôn đơn giản thô bạo từ trước đến nay liền cứ thế trực tiếp chạy tới hỏi Tiêu Cửu Thành. Tiêu Cửu Thành vốn coi là Thiên Nhã sẽ không để việc này vào lòng, không nghĩ tới Thiên Nhã vẫn có chút để ý đến mình, đột nhiên tâm tình trở nên vô cùng tốt. "Chỉ cần là Thiên Nhã tặng, dù là cái gì cũng tốt hết." Vốn Tiêu Cửu Thành cũng không quan tâm quà tặng là gì, cái nàng muốn bất quá chỉ là tâm ý của Thiên Nhã mà thôi. Bây giờ Thiên Nhã có lòng này, nàng đã cảm thấy rất tốt. Hiện tại cho dù Thiên Nhã không tặng được gì thì nàng cũng sẽ vui vẻ, chí ít Thiên Nhã có nghiêm túc nghĩ đến việc này. "Thế nào, không lẽ đồ vật qua tay ta liền nạm vàng hay sao?" Thiên Nhã đối với câu trả lời của Tiêu Cửu Thành không hài lòng lắm. "Được rồi, người ta không cần quà tặng sinh nhật nữa." Tiêu Cửu Thành vừa cười vừa nói. Dù sao nàng cũng cảm thấy Thiên Nhã sẽ không tặng quà gì làm cho mình hài lòng, nhưng tâm ý Thiên Nhã thì mình đã nhận được. "Tặng đồ cũng phiền phức, không bằng như vậy đi, sinh nhật ngươi ngày ấy ta sẽ dẫn ngươi đi tắm suối nước nóng. Suối nước nóng ở bên ngoài, cứ nhìn ngươi cô nương nhà văn quan thế này chắc chắn chưa từng ra ngoài tắm suối nước nóng đâu." Phía sau núi Độc Cô gia có một con suối nằm ở bên ngoài, cứ nghĩ xem một bên ngắm cảnh tuyết một bên ngâm mình trong nước nóng, Tiêu Cửu Thành tất nhiên chưa từng có trải nghiệm này. "Chỉ có ngươi và ta sao?" Tiêu Cửu Thành hỏi. Vừa nghĩ tới cảnh tượng cùng Thiên Nhã tắm chung trong suối nước nóng, cả hai người đều không một mảnh trên thân, trái tim Tiêu Cửu Thành đã nhảy lên cuồng loạn. Có cảm giác vừa khẩn trương vừa chờ mong không sao hiểu nổi. "Ngươi muốn mời người khác đi cũng được, đến đó các ngươi đi, ta không đi." Thiên Nhã nói, kỳ thật nàng không tình nguyện để con suối nhà nàng cho người ngoài dùng. "Đương nhiên là ta muốn đi cùng Thiên Nhã." Nếu là người khác thì Tiêu Cửu Thành không cần cân nhắc cũng sẽ không muốn tắm suối nước nóng cùng, nhưng nếu như người kia là Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành cảm giác trái tim vừa đập nhanh lại vừa run rẩy, ngập tràn chờ mong. Lời tác giả: Tiêu Cửu Thành: Ngón tay Thiên Nhã không những đẹp, còn có lực, nghĩ đến liền… Thiên Nhã: Ngón tay bị Tiêu Cửu Thành thèm chảy nước miếng đã lâu, cảm thấy thật là nguy hiểm.. Tiêu Cửu Thành: Tác giả, tình cảnh gặp gỡ chân thành để linh hồn bách hợp của người ta thức tỉnh sắp đến, ngài sắp xếp có kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá không, ngươi ta sợ người ta chịu đựng không nổi đâu! *gương mặt thẹn thùng thận trọng* Tác giả: Đừng có làm bộ, ngươi chờ mong đến mức sắp bay lên nóc nhà thì có. Editor: Cái đoạn so ngón tay ai dài hơn ai mắc cười quá bà con ạ, kiểu con nít í! Tập sau tắm tiên nha, có ai mong đợi không? :))))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]