Chương trước
Chương sau
Không biết có phải vì duyên cớ có Thiên Nhã ở bên cạnh hay thế nào mà Tiêu Cửu Thành ngủ rất sâu. Chờ đến khi nàng tỉnh lại thì nắng xuân đã len qua ô cửa sổ, giúp căn phòng sáng rực rỡ, vừa nhìn đã biết trời không còn sớm. Tiêu Cửu Thành giật mình, sáng nay nàng còn cần phải thỉnh an Độc Cô Tấn, thân làm con dâu phải kính trà cho cha chồng, sao không thấy ai đến gọi nàng dậy nhỉ? Ngày đầu tân hôn đã kính trà trễ, chuyện này nếu truyền đi, đừng nói thanh danh của Tiêu Cửu Thành không còn mà sẽ liên lụy đến cả nhà mẹ đẻ mang tiếng không biết dạy nữ nhi. Nghĩ đến đây, Tiêu Cửu Thành vội vàng ngồi bật dậy, bất quá nghĩ lại, so với việc bản thân dậy trễ thì chuyện hôm qua tân lang còn chẳng xuất hiện, ắt hẳn Độc Cô Tấn sẽ không so đo việc nhỏ nhặt này. Dù sao nếu truyền ra ngoài, Độc Cô gia chỉ thêm phần đuối lý. Nghĩ vậy rồi tâm tình Tiêu Cửu Thành mới bình tĩnh trở lại.
Sau khi Tiêu Cửu Thành an tâm rồi thì lập tức nhìn qua Thiên Nhã, thấy nàng vẫn còn nằm đây thì càng yên tâm hơn. Bản thân mình dậy trễ không dễ nhìn nhưng nếu cùng dậy trễ với đại tiểu thư Độc Cô gia thì càng chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ thành không có gì.
Có điều có lẽ vì lúc nãy động tác của nàng quá lớn nên lúc này Thiên Nhã cũng chớp chớp đôi mắt, dường như chuẩn bị tỉnh dậy. Quả nhiên chưa đến một khắc, Tiêu Cửu Thành vừa mới nghĩ ngợi linh tinh xong, Thiên Nhã liền mở mắt.
Thiên Nhã vừa mở mắt ra thì thấy Tiêu Cửu Thành trước tiên, vừa mới tỉnh dậy đầu óc vẫn còn mông lung, chẳng nhớ ra được sao Tiêu Cửu Thành lại ở chỗ này? Cứ thế mở to hai mắt nhìn Tiêu Cửu Thành.
"Thiên Nhã cũng tỉnh rồi à." Thanh âm Tiêu Cửu Thành ôn nhu truyền đến bên tai Thiên Nhã, mất một lúc lâu Thiên Nhã mới nhớ ra được sự tình phát sinh đêm qua, Tiêu Cửu Thành ngủ chung với mình một giường.
"Ừ." Vừa mới tỉnh ngủ Thiên Nhã chẳng muốn để ý đến Tiêu Cửu Thành, nhưng vẫn nhẹ nhàng ứng tiếng.
"Chút nữa còn phải kính trà cho phụ thân, mà ta lại dậy trễ…" Tiêu Cửu Thành ra vẻ khó khăn nói.
"Không có gì đáng ngại, phụ thân ta sẽ không để ý." Độc Cô Thiên Nhã xem thường nói, nhà nàng không có các quy củ giống như các nhà khác, phụ thân từ nhỏ đã miễn cho nàng và đệ đệ không cần ngày ngày thỉnh an. Cho nên hiện tại cũng không câu nệ lễ tiết như những gia đình khác, mặc dù ngày đầu tiên vào cửa nàng dâu buộc phải kính trà là không tránh được, nhưng trễ một tí cũng chẳng sao.
"Vậy chút nữa ta có thể đi cùng Thiên Nhã được không?" Tiêu Cửu Thành hỏi.
"Có thể." Độc Cô Thiên Nhã lên tiếng đáp ứng, dưới cái nhìn của nàng việc này không tính là việc lớn.
Ngoài cửa Độc Cô Đình Nhi và Tiêu Cẩm Nhi vẫn một mực đứng chờ. Độc Cô Hà trước đó đã tới, biết đại tiểu thư đêm qua không có quay trở lại phòng mà vẫn ở lại phòng tân nương thì không khỏi ngoài ý muốn. Hiện tại nghe thấy đại tiểu thư và thiếu phu nhân vẫn còn đang ngủ, cũng không dám gọi tỉnh, đành bẩm báo với Độc Cô Tấn. Độc Cô Tấn còn cố ý phân phó cho Độc Cô Hà cứ mặc kệ để hai người ngủ tiếp, không cần gọi dậy, chờ hai người họ tỉnh thì dùng bữa chung với nhau cũng được.
Độc Cô Hà nghe thấy vậy không khỏi cười cười, cũng không biết lão gia vì sủng ái đại tiểu thư hay cảm thấy đuối lý với thiếu phu nhân nữa, hoặc cả hai đều có. Chuyện thiếu phu nhân kính trà lớn như vậy cũng không vội vàng gì, còn ngoan ngoãn ngồi chờ.
So với việc lão gia dung túng đại tiểu thư và thiếu phu nhân, công tử không có may mắn như vậy. Bởi vì hôm qua say rượu hỏng việc, hôm nay vừa tỉnh liền bị đích thân lão gia cầm trượng đánh năm mươi quân côn. Lão gia ra tay không hề qua loa chút nào, cũng may công tử da dày thịt thô, không có gì đáng ngại ngoài tổn thương da thịt chút đỉnh. Nếu đổi lại là người khác, nhất định không chết cũng bị thương.
Độc Cô Thành nhận trượng xong, mang theo thương tổn ứ đọng trên lưng, vội vàng tắm rửa đổi trang phục khác rồi đến tổ tông từ đường quỳ gối nhận phạt, chờ Tiêu Cửu Thành và Thiên Nhã tỉnh lại mới có thể rời khỏi từ đường. Độc Cô Thành xưa giờ chẳng sợ gì ngoài chuyện bị phạt quỳ, dù gì bản tính hắn xưa nay hiếu động, không đủ kiên nhẫn yên tĩnh, chịu phạt gì cũng được nhưng không thích bị phạt quỳ. Giờ chỉ biết trông ngóng tân hôn thê tử và tỷ tỷ, lạy trời cho hai người này dậy sớm một chút, ai ngờ đâu mặt trời lên tới ba sào mà bóng dáng thê tử cũng chẳng thấy đâu.
Thiên Nhã và Tiêu Cửu Thành gọi thϊếp thân thị nữ riêng phần mình đang đứng bên ngoài chờ vào phục thị rửa mặt, thay quần áo, trang điểm. Động tác của hai thị nữ vô cùng nhanh nhẹn, giống như sợ bị đối phương hạ thấp mình vậy.
Bởi vì Thiên Nhã chưa kết hôn nên vẫn mặc trang phục thiếu nữ, còn Tiêu Cửu Thành đã gả chồng nên tóc được vấn lên, là trang phục thiếu phụ. Nhưng bởi vì dù sao cũng chỉ mới mười lăm tuổi nên trên mặt vẫn hiện ra mấy phần non nớt không hề xứng với thân phận hiện tại, có điều vì nàng trời sinh lệ chất nên dù mặc trang phục nào, trông Tiêu Cửu Thành cũng đẹp mắt.
Tiêu Cửu Thành nhìn Thiên Nhã bên kia đã trang điểm hoàn tất, có lẽ vì Thiên Nhã có tập võ nên nhìn qua nàng không mang đến cảm giác yếu đuối như người khác, cũng không có khí chất thanh nhã, không hề thích hợp với hình tượng nữ sĩ trong tranh vẽ thường thấy. Mặc kệ là khí chất hay tư thái, Thiên Nhã đều quá xinh đẹp, trước cong sau vểnh, còn thêm phần eo nhỏ, thực sự vô cùng câu người. Vẻ xinh đẹp của Thiên Nhã so với nữ tử Trung Nguyên là rất ít thấy, dù gì nữ tử Trung Nguyên phần lớn là mảnh dẻ yếu ớt, có lẽ cứ quy cho dòng máu dị tộc trong người Thiên Nhã góp phần nên sự khác biệt này đi, Tiêu Cửu Thành âm thầm nghĩ, ngay cả gương mặt cũng vô cùng xứng đôi với dáng vẻ xinh đẹp bức người của nàng. Ánh mắt Tiêu Cửu Thành chẳng hiểu sao lại rơi xuống khuôn ngực đang ưỡn lên ngạo nghễ của Thiên Nhã, lại nghĩ đến màn nhìn trộm đêm qua, vội vã bối rối dời ánh mắt đi chỗ khác. Nàng cảm thấy mình gần đây càng ngày càng trở nên kỳ quái, trọng tâm suy nghĩ luôn đặt ở những nơi kỳ lạ.
Thiên Nhã thấy Tiêu Cửu Thành chuyên chú dò xét mình, lại nghĩ đến lời Tiêu Cửu Thành đêm qua nói mình đẹp hơn nàng nhiều nên cho rằng Tiêu Cửu Thành hiện tại đang bị choáng váng bởi sắc đẹp của mình, không hiểu sao lại cảm thấy kiêu ngạo. Người kiêu ngạo đương nhiên càng không tự chủ được thích hất đầu ưỡn ngực, vừa ưỡn ngực một cái, hai quả đồi kia lại càng thêm vươn to ngạo nghễ ra. Tiêu Cửu Thành rõ ràng đã xác định không nên chú ý đến "nơi chốn" kỳ quái kia làm gì, thế nhưng giờ lại càng không nhịn được vụиɠ ŧяộʍ nhìn qua trước ngực Thiên Nhã. Tiêu Cửu Thành cảm thấy dù cho bây giờ có cho nàng thêm hai năm nữa thì ngực của nàng cũng chả trưởng thành lớn như Thiên Nhã được.
Hai người trang điểm xong, Tiêu Cửu Thành liền theo Thiên Nhã ra tiền viện. Bởi vì là ngày thứ hai sau đại hôn nên trang phục Tiêu Cửu Thành vẫn tương đối mang màu sắc vui tươi như trước, nàng mặc một bộ váy lụa màu hồng đào cùng với sắc xanh của bộ váy trên người Thiên Nhã, trang phục hai người ở cùng một chỗ càng làm sắc xuân thêm phần tươi đẹp.
Thiên Nhã đi phía trước một khoảng, Tiêu Cửu Thành đi theo phía sau, nhưng lúc bước vào sảnh nàng lại theo sát Thiên Nhã cùng lúc xuất hiện, quả thực làm cho tất cả mọi người kinh diễm một phen.
Độc Cô Hà có để lại một gã sai vặt ở lại Thiên Nhã và Tiêu Cửu Thành bên này, nên khi hai người vừa mới tỉnh lại hắn đã được thông tri. Độc Cô Hà lập tức bẩm báo lão gia để thiếu gia kịp thời xuất hiện ở tiền viện đón thiếu phu nhân và đại tiểu thư. Cho nên khi Thiên Nhã và Tiêu Cửu Thành vừa xuất hiện, Độc Cô Thành đã ở sẵn đó rồi.
Độc Cô Thành nhìn qua Độc Cô Thiên Nhã trước, sau đó mới nhìn đến thê tử của mình. Nếu quan sát tỉ mỉ thì Tiêu Cửu Thành cũng rất đẹp, nhưng so ra vẫn kém tỷ tỷ của hắn, thể cốt bộ dáng so với lần trước càng thêm nhu nhược, vừa nhìn đã biết không chịu được dày vò, quả nhiên không phải loại hình nữ tử yêu thích của hắn. Thấy tỷ tỷ và Tiêu Cửu Thành cùng lúc xuất hiện ở cạnh nhau, hơn nữa nghe nói đêm qua còn ngủ chung một giường, xem ra tình cảm hai người này thật tốt. Độc Cô Thành lập tức biết điều lấy thái độ của tỷ tỷ để cư xử với Tiêu Cửu Thành, xem như mình không thích cũng phải xem trọng mặt mũi Tiêu Cửu Thành thật tốt mới được.
Trước kia Độc Cô Tấn vẫn chưa quan sát tỉ mỉ Tiêu Cửu Thành, bây giờ mới có dịp nhìn kỹ con dâu nhà mình thì thật bất ngờ ngoài ý muốn. Chỉ thấy nàng ta khí chất tĩnh nhã, càng nhìn càng thấy cùng kiểu với thê tử đã mất của mình, xinh đẹp nho nhã yếu đuối, lại không kém phần thông minh. Tất nhiên có điểm tương tự nhưng không phải hoàn toàn giống nhau, bất kể là ai cũng không thể so được với ái thê đã mất của mình. Chỉ là nhìn xem Tiêu Cửu Thành, lại nhìn qua Thiên Nhã chẳng giống gì với vong thê của mình, trong lòng không khỏi cảm thán. Hắn là một đại nam nhân, đương nhiên không biết cách nuôi lớn một người con gái, nếu thê tử vẫn còn sống, có lẽ sẽ dưỡng thành Thiên Nhã giống Tiêu Cửu Thành kia, là một nữ tử ý vị lịch sự tao nhã. Đương nhiên Độc Cô Tấn cũng cảm thấy nữ nhi mình như bây giờ cũng vô cùng tốt, có điều chiếu theo tâm tính của thê tử, chắc là sẽ không nguyện ý khi thấy mình dưỡng nữ nhi thành như vậy đâu, trong lòng Độc Cô Tấn không khỏi có điểm tiếc nuối.
Độc Cô Thành tiến lên nắm lấy tay Tiêu Cửu Thành, lúc Tiêu Cửu Thành cảm nhận được bàn tay của mình nằm trong lòng bàn tay của Độc Cô Thành liền có cảm giác phiền chán, nàng chỉ có thể cực lực đè xuống cảm giác này.
"Phu nhân, chuyện hôm qua vi phu thực sự cảm thấy hổ thẹn với nàng, tại đây ngay trước mặt phụ thân và tỷ tỷ ta xin lỗi nàng, nếu nàng muốn đánh thì đánh, một câu ta cũng không oán hận." Độc Cô Thành cười làm lành nói, dù sao hôm nay phụ thân đã bắt hắn xin lỗi Tiêu Cửu Thành thật tốt, nếu Tiêu Cửu Thành không tha thứ sẽ lột da hắn.
"Tỷ tỷ tối qua đã nói rõ nguyên nhân với Cửu Thành, ta tin tưởng đây không phải bản ý của phu quân mà chỉ là việc ngoài ý muốn. Hai người chúng ta hiện tại là vợ chồng, phải biết thông cảm cho nhau, cho nên phu quân không cần quá bận tâm đâu." Tiêu Cửu Thành hiểu đại thể nói.
"Con cũng nên phạt đứa tiểu tử chẳng biết nặng nhẹ này một chút đi, để nó nhớ lâu vào. Hôm qua để con chịu ủy khuất là Độc Cô gia chúng ta không đúng." Độc Cô Tấn mười phần hiểu tình đạt lý nói, hiển nhiên rất hài lòng với cô con dâu có tri thức hiểu lễ nghĩa này.
"Cha nói quá lời, hôm qua tỷ tỷ đã bồi Cửu Thành một đêm, nàng đối xử với ta vô cùng tốt, Cửu Thành không cảm thấy ủy khuất chút nào." Tiêu Cửu Thành vừa cười vừa nói, tựa hồ xác thực nàng không chịu ủy khuất gì.
Độc Cô Tấn cảm thấy chuyện Tiêu Cửu Thành không có ủy khuất gì là không thể nào, vậy mà vẫn biết thông cảm người khác thật là hiếm thấy. Có câu cưới vợ phải cưới hiền thê, hỗn tiểu tử nhà mình may mà có thể cưới được một người thê tử vừa tốt vừa tài mạo song toàn. Nhi tử nhà mình vốn không biết nặng nhẹ, tùy ý làm bậy, nay cưới được một thê tử có tri thức hiểu lễ nghĩa thật là không tệ.
"Phụ thân, nên để đệ muội và đệ đệ kính trà cho người." Độc Cô Thiên Nhã thấy Tiêu Cửu Thành rộng lượng như vậy lại nhớ tới chuyện đêm qua, ban đầu nàng ta cũng ra vẻ rộng lượng như thế, nhưng sau đó cũng đâu phải không cảm thấy ủy khuất, còn bắt mình uống rượu giao bôi với nàng. Nhớ tới chuyện bị bắt uống rượu đêm qua tự nhiên thấy khó chịu cực kỳ, lại còn bị bắt ngủ lại một đêm nữa chứ, giờ càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái.
Sau đó Tiêu Cửu Thành liền cùng Độc Cô Thành kính trà cho Độc Cô Tấn. Người nhà Độc Cô vốn ít người nên sau khi kính trà cho Thiên Nhã xong liền xong việc, cả nhà cùng nhau dùng bữa.
"Chút nữa ăn xong, con để Độc Cô Thành dắt con đi thăm thú trong phủ đi, làm quen hoàn cảnh một chút." Độc Cô Tấn nói với Tiêu Cửu Thành.
"Có thể để tỷ tỷ dẫn con đi không?" Không đợi Độc Cô Thành trả lời, Tiêu Cửu Thành liền chủ động hỏi. Chiếu theo chuyện hôm qua vẫn còn nóng hổi, Độc Cô gia vẫn còn hổ thẹn với mình, nếu lúc này còn không đưa ra yêu cầu thì còn đợi đến khi nào nữa?
"Cũng được, vậy cứ để Nhã nhi đưa con đi chơi." Độc Cô Tấn nghĩ, nhi tử và con dâu dù sao vẫn là vợ chồng trẻ chưa quen thuộc nhau, đoán chừng Tiêu Cửu Thành còn thẹn thùng nên có lẽ để Thiên Nhã bồi tiếp nàng, nàng sẽ thấy tự tại hơn, nên một lời liền đồng ý.
Độc Cô Thành không có ý kiến, Tiêu Cửu Thành không phải nữ tử hắn ngưỡng mộ trong lòng, bồi thê tử đi dạo là nghĩa vụ của hắn, nhưng nếu không cần bồi thì càng vui vẻ nhẹ nhõm hơn.
Ngược lại Thiên Nhã cảm thấy Tiêu Cửu Thành rất dán mình, đại khái bởi vì ở Độc Cô gia mình là người duy nhất nàng quen thuộc đi nên mới dính mình đến thế. Nàng đang suy nghĩ Tiêu Cửu Thành bây giờ chả khác gì mấy tiểu nữ nhân khác thích dính người, so với ngày sau một hoàng thái hậu Tiêu Cửu Thành nhϊếp chính, quyền khuynh thiên hạ thật là chênh lệch lớn lao. Thiên Nhã cảm thấy, ngày sau đừng để Tiêu Cửu Thành kề cận mình mới tốt, từ ban đầu nàng đã không thích người khác gần gũi mình, hơn nữa cũng sợ Tiêu Cửu Thành sẽ không thể trở thành "Tiêu Cửu Thành" sau khi mình chết kia. Nói gì chuyện sợ vợ đoạt quyền, dù gì đi nữa người nhà họ Độc Cô vốn đơn chiếc, người có thể dùng được không nhiều, nếu Tiêu Cửu Thành càng giỏi, càng lợi hại càng thông minh thì phần giúp đỡ càng nhiều, Độc Cô Thiên Nhã không có gì phải lo lắng sợ hãi cả. Nữ nhân đó mà, xuất giá tòng phu, dù cho có lợi hại cỡ nào thì cũng đã là người bên nhà chồng. Tóm lại Thiên Nhã nghĩ vậy đó, nếu có thể vì Độc Cô gia sinh được một hai tử tôn thông minh tài cán thì không còn gì tốt bằng.
Đến khi ăn xong buổi sáng thì quả thực thời gian đã không còn sớm, nếu muốn dùng luôn bữa trưa cũng được.
Thiên Nhã không thể không nhận mệnh mang theo Tiêu Cửu Thành dạo quanh Độc Cô phủ một vòng. Tiểu viện của Độc Cô phủ chia làm bốn mặt, phía Đông là tiểu viện của Độc Cô Tấn, phía Nam là tiểu viện của Độc Cô Thành, còn phía Bắc là tiểu viện của Thiên Nhã, ngoài ra rìa phía bắc còn có rừng trúc, phía Tây là khố phòng và phòng của hạ nhân, ở giữa là chính sảnh.
Trước tiên nơi Thiên Nhã đưa Tiêu Cửu Thành đến dạo quanh dĩ nhiên là tiểu viện của Độc Cô Thành, dù sao đó cũng là nơi Tiêu Cửu Thành sẽ vào ở sau này, chỉ là tiểu viện của Độc Cô Thành cũng chẳng có cảnh sắc gì, ngược lại chỉ có không ít cọc gỗ để luyện võ, có thể thấy được Độc Cô Thành xác thực say mê võ học.
Tiểu viện của Độc Cô Tấn, ngoại trừ phòng ngủ Tiêu Cửu Thành tránh hiềm nghi nên không vào, còn lại cũng thăm thú một vòng. Với thật ra Độc Cô Thiên Nhã cũng không có tâm đề phòng, ngay cả thư phòng của Độc Cô Tấn nàng cũng đưa Tiêu Cửu Thành vào. Thư phòng của Độc Cô Tấn có rất nhiều binh thư, thậm chí còn có một một số sách trân quý đến mức chỉ có duy nhất một bản, quả thật là tài nguyên quý giá. Chí hướng của Tiêu Cửu Thành rất khác biệt với nữ tử khác, đối với binh thư mặc dù không quá mức hứng thú nhưng cũng tò mò muốn đọc thử. Chính yếu nhất là nàng biết tàng thư của Độc Cô Tấn vô cùng trân quý, dĩ nhiên đối với những binh thư này rất muốn tìm hiểu, nhưng nàng nghĩ quá nửa là không thể mượn được, dù sao đây để là bảo vật giữ nhà của Độc Cô Tấn.
"Mấy cuốn sách này, ta có thể mượn đọc không?" Tiêu Cửu Thành hỏi.
"Có thể." Từ khi Độc Cô Thiên Nhã trọng sinh luôn ép mình đọc những binh thư này, dù sao ngày sau thiên hạ loạn lạc, nàng hy vọng bản thân mình có thể giúp đỡ Độc Cô gia. Thế những có lẽ đại khái với những phương diện này nàng không đủ ngộ tính, rất nhiều cái nàng đều cái hiểu cái không, cũng may phụ thân có ghi chú lại nên nàng mới hiểu được đôi chút, không ngờ tới Tiêu Cửu Thành cũng hứng thú với sách này. Kiếp trước sau khi Lý Quân Hạo chết, Tiêu Cửu Thành biểu hiện ra mưu đảm, tuyệt đối không phải những nữ tử bình thường có được. Cho nên những binh thư này cho Tiêu Cửu Thành xem nói không chừng mới là chính xác hữu dụng, cho dù vô dụng đi chăng nữa thì cho nàng mượn nhìn cũng không có gì xấu.
Tiêu Cửu Thành có chút ngoài ý muốn nhìn xem Thiên Nhã, nàng không nghĩ đến những tàng thư quý giá nhường này, Thiên Nhã không cần phụ thân cho phép đã tùy ý cho nàng mượn xem.
"Phụ thân sẽ cho phép sao?" Tiêu Cửu Thành hỏi.
"Ngươi bây giờ đã bước vào cửa nhà Độc Cô, đã là người một nhà, phụ thân sẽ không để ý." Độc Cô Thiên Nhã đương nhiên nói.
"Xem ra Độc Cô gia thật sự không hề phân biệt nam nữ tôn ti." Tiêu Cửu Thành vừa cười vừa nói, nàng cảm thấy mình gả cho Độc Cô gia là đúng đắn rồi.
"Sau này ngươi sẽ thấy ở nhà ta tự do tự tại đến thế nào, mặc kệ ngươi là thân nữ nhi đi chăng nữa." Độc Cô Thiên Nhã kiêu ngạo nói.
"Mười phần mong đợi." Tiêu Cửu Thành cười nói.
Rời đi tiểu viện của Độc Cô Tấn, lại đi tiếp vào rừng trúc, nơi yên tĩnh nhất Độc Cô phủ, nằm bên cạnh tiểu viện của Độc Cô Thiên Nhã. Tiêu Cửu Thành vừa nhìn xem đã lập tức thích nơi vừa yên tĩnh vừa thanh nhã này.
"Thiên Nhã, rừng trúc nơi này liên miên, vừa thanh nhã lại yên tĩnh, đúng là nơi rất thích hợp để cư ngụ." Tiêu Cửu Thành không quên kéo Thiên Nhã vào mục đích chính của việc đi dạo lúc này.
"Nếu ngươi thích thì nơi này từ sau sẽ là tiểu viện của ngươi." Thiên Nhã là ngươi hết lòng tuân thủ hứa hẹn, nàng đương nhiên nhớ kỹ lời hứa trước khi Tiêu Cửu Thành đồng ý gả đi, nếu Tiêu Cửu Thành muốn ở Thúy Lăng Uyển, mình tặng cho nàng là được. Chỉ là không nghĩ tới, Tiêu Cửu Thành quả nhiên nhớ rõ chỗ ở của mình là Thúy Lăng Uyển, mới vừa vào phủ đã muốn chiếm ổ của người khác rồi. Độc Cô Thiên Nhã nghĩ, cũng may kiếp trước nàng đã biết Tiêu Cửu Thành là một nữ nhân lợi hại, còn không phải sao, chỉ cần ngươi lỡ miệng hứa hẹn với nàng cái gì, nàng đều muốn ngươi thực hiện bằng được. Nên với những gì mình đã hứa hẹn trước đây, Thiên Nhã dĩ nhiên sẽ hết lòng thực hiện.
"Ta muốn ở cùng với Thiên Nhã ở Thúy Lăng Uyển, nếu đổi đi đổi lại ta sợ không tốt. Dù sao ta vừa mới đến, nếu lập tức chiếm viện tử của Thiên Nhã, dù cho bất kỳ nguyên nhân nào phụ thân đều sẽ không thích. Thứ hai, trước đó ngươi đã hứa hẹn với ta, trước năm ta mười tám tuổi, ta và phu quân sẽ không viên phòng. Nếu ở cùng phu quân trai đơn gái chiếc, phu quân lại đang tuổi thiếu niên khí thịnh, một mình một viện, Cửu Thành sợ rằng vạn nhất phu thân giữ mình không được sẽ tổn hại đến ta. Cho nên ta muốn ở nhờ chỗ này của Thiên Nhã ba năm, ba năm sau lại chuyển về tiểu viện của phu quân, Thiên Nhã thấy thế nào?" Tiêu Cửu Thành hỏi.
"Ngươi nghĩ quá nhiều rồi." Ngữ khí Thiên Nhã lãnh đạm nói. Bất quá nàng cảm thấy rõ ràng Tiêu Cửu Thành biết đệ đệ không quá mức yêu thích nàng, lẽ ra nàng nên lưu lại nơi ở của đệ đệ rồi bồi dưỡng tình cảm, đây không phải điều trọng yếu nhất sao? Nàng tin tưởng cách làm người của đệ đệ, đương nhiên sẽ không ép buộc Tiêu Cửu Thành. Lời nói này của Tiêu Cửu Thành ít nhiều có cảm giác không tín nhiệm cách làm người của đệ đệ, tối kỵ hơn nữa còn muốn phỏng đoán tâm tư của phụ thân, nàng cảm thấy Tiêu Cửu Thành quả thật mưu vặt quá nhiều. Kỳ thật đối với người một nhà, nàng không thích kiểu chơi trò tâm lý mưu tính lòng người của Tiêu Cửu Thành, nhưng lại không thể không thừa nhận Tiêu Cửu Thành nói câu nào cũng đều hợp lý.
"Nếu Thiên Nhã cảm thấy khó xử vậy thì thôi đi. Dù sao gả vào Độc Cô gia, nên như thế nào đều do nhà chồng định đoạt." Tiêu Cửu Thành thản nhiên nói, đương nhiên là nàng có ý riêng của mình, nếu Thiên Nhã không đáp ứng sẽ xem như không tín thủ ước hẹn. Nàng biết tâm kế lần này của mình sẽ làm Thiên Nhã không thích, nhưng vì để đạt được mục đích, nàng sẽ bất chấp mọi thứ.
"Nếu ngươi muốn chuyển đến Thúy Lăng Uyển thì cứ chuyển vào đi, cứ quanh co lòng vòng chơi trò tâm lý chiến làm gì, thực sự làm người ta không thích." Độc Cô Thiên Nhã không vui nói, nếu hiện tại nàng nghe không hiểu thâm ý bên trong lời nói của Tiêu Cửu Thành thì thật uổng một kiếp sống lại này quá.
Lời tác giả:
Thiên Nhã: Thẩm mỹ của Tiêu Cửu Thành chả khác gì mấy cậu trai thẳng, thích ngực tấn công mông phòng thủ, trước lồi sau vểnh, thực là háo sắc vô cùng tận mà.
Tiêu Cửu Thành: Người ta chỉ háo sắc với mình ngươi thôi. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.