Thiên Nhã bắt đầu cởϊ áσ ngoài của tân lang ra nhưng bên trong vẫn còn không ít lớp áo khác, là vì nàng muốn giả dạng cho giống đệ đệ nên bắt buộc phải mặc nhiều để ra vẻ cường tráng. Nàng cứ thế cởi hết lớp này đến lớp khác, Tiêu Cửu Thành thấy Thiên Nhã mặc nhiều lớp như thế, nhìn cỡ nào cũng thấy thật là đồ ngốc. Có điều cứ xem như Thiên Nhã ngốc thật đi thì trong mắt Tiêu Cửu Thành Thiên Nhã vẫn đáng yêu nhất trên đời. Nói sao thì khoảng thời gian gần đây nàng cảm thấy chỉ số thông minh của Thiên Nhã cứ chập chờn như sóng vỗ vậy, lúc cao lúc thấp. Dĩ nhiên nàng đâu thể ngờ trí thông minh của Thiên Nhã đều đến từ kinh nghiệm kiếp trước, đó là nguyên nhân duy nhất nàng ấy chiếm được tiên cơ.
Thoát mãi cuối cùng cũng đến lớp trung y cuối cùng, Thiên Nhã bất chợt quay người lại thì phát hiện ánh mắt Tiêu Cửu Thành nhìn mình chằm chằm, ắt hẳn vì thấy mình mặc nhiều quần áo quá nên kỳ quái đây mà.
"Ta mặc trang phục nam tử không thể hào hùng như đệ đệ được nên mới phải mặc thêm nhiều lớp." Thiên Nhã cũng chẳng biết tại sao mình nhất định phải giải thích một phen, chắc có lẽ vì không muốn Tiêu Cửu Thành nghĩ mình rất kỳ lạ.
"Thiên Nhã mặc trang phục nam tử rất anh tuấn, so với Phan An cũng không thua kém bao nhiêu." Tiêu Cửu Thành khích lệ từ tận đáy lòng.
"Ta đâu phải nam tử." Thiên Nhã chẳng thấy cao hứng gì sất đối với lời khen này, thà rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-hau-quyen-thuong/527083/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.