"Nghe nói vừa nãy tiểu tôn nữ Cửu Thành suýt chút nữa đã rơi xuống ngựa, may nhờ có Độc Cô tiểu thư cứu, lão thân đại biểu trên dưới Tiêu phủ lần thứ hai cảm tạ Độc Cô tiểu thư, đồng thời sẽ chọn ngày lành đến bái phỏng quý phủ hòng đền đáp ơn này." Lão thái quân cảm kích nói với Độc Cô Thiên Nhã.
"Lão thái quân cứ gọi ta là Thiên Nhã là được rồi, cứu Cửu Thành chẳng qua chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, không đáng nhắc đến, không cần bái phỏng tạ ơn." Độc Cô Thiên Nhã thản nhiên đáp. Việc này xác thực không cần thiết phải cảm tạ nàng, nếu không phải nàng cố ý để Tiêu Cửu Thành chọn con ngựa kia thì Tiêu Cửu Thành cũng không bị hất ngã xuống. Nói gì cũng là mình cố tình hãm hại người ta, dù kết quả cuối cùng là tự mình hại mình nhưng cũng đạt được một cái ân tình.
"Nhất định phải đến, Tiêu phủ xưa nay có ơn tất báo, đây là Tiêu phủ nợ Độc Cô gia các ngươi một cái ân tình, nhất định phải đền đáp." Lão thái quân kiên trì nói.
"Lão thái quân thực sự quá khách khí rồi." Thiên Nhã khiêm nhường nói.
"Thiên Nhã xuất thân con nhà võ tướng, cân quắc bất nhượng tu mi, hiếm thấy hiếm thấy." Lão thái quân khích lệ. Trước đây bà luôn cảm thấy chuyện Độc Cô Tấn quá mức sủng ái Độc Cô Thiên Nhã không phải là chuyện tốt, chính vì thế mới biến nàng thành một người cao ngạo, nhưng bây giờ nhìn kỹ lại cô nương này xem ra thiện lương trượng nghĩa. Bà tin tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-hau-quyen-thuong/527056/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.