Bởi vì có mối quan hệ giữa các gia tộc với nhau, nên đây không phải là lần đầu tiên Tiêu Cửu Thành đến phủ của Độc Cô tướng quân, chỉ có điều mỗi lần đến đây đều đi theo các nữ quyến khác hoặc theo dấu cha anh. Từ trước đến giờ nàng rất ít khi ra khỏi phủ, càng không hề đơn độc mang theo hầu gái đến thăm phủ tướng quân, nên nói gì đi chăng nữa vẫn có chút thấp thỏm trong lòng.
Lại nói, Tiêu gia và Độc Cô gia đều là đại thế gia, đương nhiên thường xuyên lui tới thăm hỏi lẫn nhau. Có điều nàng là phận nữ nhi, nên số lần Tiêu Cửu Thành gặp Độc Cô Thiên Nhã chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Bản thân nàng cũng không hiểu tại sao, nàng đối với Độc Cô Thiên Nhã luôn có thứ cảm giác muốn thân cận không tên, biết người ta bị bệnh nhiều ngày, nàng lo lắng liền muốn đến thăm.
Tiêu Cửu Thành tự nhiên thoải mái theo chân quản gia bước vào phủ Độc Cô. Độc Cô Tấn thân là đại tướng quân giữ nước, đình viện so với Tiêu phủ lớn hơn nhiều lắm. Độc Cô Thiên Nhã lớn lên trong môi trường này, khó trách so với nữ tử bình thường luôn có cảm giác từ trên cao nhìn xuống.
Sau khi Tiêu Cửu Thành vào phủ liền nghe thấy tiếng đàn vọng lên. Nàng nhớ lúc bản thân được chín tuổi, đã từng thấy qua Độc Cô Thiên Nhã biểu diễn một lần. Cảm giác lúc đó vô cùng kinh diễm, đến nỗi sau khi hồi phủ, nàng đã dành rất nhiều thời gian và công sức để học chơi đàn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-hau-quyen-thuong/527043/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.