Tiêu Cửu Thành vừa đi Thanh Phong Quan, Thiên Nhã liền không yên tâm, Tiêu Cửu Thành mới đi được một canh giờ, Thiên Nhã ở trong nhà đã muốn lật nghiêng bình dấm, vì thế nàng chuẩn bị đi Thanh Phong Quan để bắt gian lần nữa. Nhưng còn chưa ra tới sân thì thấy kiệu của Tiêu Cửu Thành đã trở lại, điều này làm Thiên Nhã ngừng bước, hừ lạnh một tiếng. Sau khi tấm mành kiệu được xốc lên, Tiêu Cửu Thành từ trên kiệu bước xuống, đúng lúc cả hai chạm mắt nhau. Tiêu Cửu Thành thấy Thiên Nhã đang muốn ra cửa thì không khỏi cười lên, cũng may là về sớm, bằng không Thiên Nhã nhà nàng lại muốn ghen rồi. "Thiên Nhã." Tiêu Cửu Thành bước xuống kiệu và nhanh chóng đi về phía Thiên Nhã. "Ta còn tưởng rằng ngươi muốn đem nữ nhân khác về đây." Thiên Nhã cố ý nói, hôm nay Tiêu Cửu Thành về sớm như vậy khiến tâm tình Thiên Nhã tốt hơn rất nhiều. "Làm sao có thể chứ!" Tiêu Cửu Thành cười nói, nghĩ thầm, nguy hiểm thật, cũng may là Lục Ngưng Tuyết không theo mình trở về, nếu không thì Thiên Nhã nổi cơn ghen thì không thể dùng chén đựng dấm mà phải dùng lu a. "Khó nói." Thiên Nhã hừ lạnh, nàng luôn cảm thấy Tiêu Cửu Thành phi thường thích nữ sắc, làm nàng rất không yên tâm. "Tuyệt đối sẽ không, ta chỉ mang Thiên Nhã về nhà." Tiêu Cửu Thành lần nữa cảm thấy may mắn không đem Lục Ngưng Tuyết về nhà, miệng nói lời ngon tiếng ngọt đúng là hạ bút thành văn. "Ai mà thèm!" Thiên Nhã rõ ràng hưởng thụ Tiêu Cửu Thành dỗ dành nhưng lại khẩu thị tâm phi. "Ta thèm a." Tiêu Cửu Thành đưa tay ôm lấy eo Thiên Nhã, sau đó đem mặt chôn trên vai Thiên Nhã nhẹ giọng nói, có thể ôm Thiên Nhã như vậy thật tốt. "Ban ngày ban mặt, nị nị oai oai." Thiên Nhã ngoài miệng thì nói như vậy nhưng hai tay vẫn ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Tiêu Cửu Thành, cũng không biết Tiêu Cửu Thành đã xảy ra chuyện gì mà đột nhiên dính người như vậy, không đúng, Tiêu Cửu Thành vẫn luôn dính lấy mình. "Thiên Nhã." Tiêu Cửu Thành nhẹ nhàng gọi tên Thiên Nhã. "Ân?" Thiên Nhã đáp lại. "Ta chỉ muốn gọi tên ngươi, rõ ràng mới hơn một canh giờ không gặp, ta liền cảm thấy rất nhớ ngươi." Nàng chỉ muốn nghe giọng nói của Thiên Nhã, Thiên Nhã vẫn còn sống, thật tốt. "Ai biết được, có phải ngươi cũng nói như vậy với nữ nhân khác hay không." Tiêu Cửu Thành quá giỏi dỗ dành người khác, tuy rằng Thiên Nhã không phủ nhận bản thân mình thích nghe nhưng trong lòng vẫn có chút không yên tâm vì sợ Tiêu Cửu Thành cũng sẽ hống nữ nhân khác như vậy. "Thật sự không phải lời ngon tiếng ngọt, vừa rồi Thiên Nhã có nhớ ta không?" Tiêu Cửu Thành vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói, vừa rồi nàng thật sự rất nhớ Thiên Nhã, nóng lòng quay về nhà, Thiên Nhã nhất định không hiểu cảm giác vừa rồi của nàng. "Không nhớ." Thiên Nhã khẩu thị tâm phi nói. Tiêu Cửu Thành dỗ ngon dỗ ngọt đã là thiên phú, tùy thời có thể thốt ra, còn Thiên Nhã thuộc loại người cảm thấy khó chịu khi phải nói những lời buồn nôn đó. "Không sao, ta đem phần hai người đều nhớ đủ rồi." Tiêu Cửu Thành trả lời. "Còn nói không phải lời ngon tiếng ngọt." Thiên Nhã không rõ, vô luận nàng nói như thế nào, Tiêu Cửu Thành đáp trả bằng những lời ngọt ngào, đó cũng coi như là thiên phú dị bẩm. "Mỗi câu đều là lời nói từ tận đáy lòng, nhưng Thiên Nhã cứ không tin, cho dù là lời ngon ngọt thì ta cũng chỉ nói với Thiên Nhã." Tiêu Cửu Thành tùy rằng không phủ nhận có đôi khi sẽ nói lời ngon ngọt để dỗ dành Thiên Nhã, nhưng đại bộ phận đều là sự thật. Bất quá Thiên Nhã kiêu ngạo giồng như một con khổng tước, càng vuốt ve thì bộ lông càng mượt, càng rực rỡ nên nàng thích hống Thiên Nhã như vậy. "Chưa thấy ai miệng lưỡi lợi hại hơn ngươi." Thiên Nhã cảm thấy mình nói không lại Tiêu Cửu Thành, đen cũng bị nàng nói thành trắng. "Lời khích lệ này, ta tiếp thu, ta cũng cảm thấy miệng lưỡi linh hoạt lợi hại, Thiên Nhã cũng thích ta cùng miệng nhất..." Tiêu Cửu Thành cố ý xuyên tạc lời nói của Thiên Nhã. "Không biết xấu hổ!" Thiên Nhã nghe xong sắc mặt liền đỏ lên, giữa thanh thiên bạch nhật mà nàng ấy cái gì cũng nói được, trước giờ đều không biết ngại ngùng, cũng mệt cho nàng ấy lớn lên với bộ dáng văn nhã, đều là gạt người. Tiêu Cửu Thành cùng Thiên Nhã ở trong sân ôm nhau nị nị oai oai, Tiêu Cảnh Tịch và Văn Trúc ở một bên rất nhanh đã không nhìn nổi nữa. "Ngày thường các nàng đều như vậy sao?" Tiêu Cảnh Tịch hỏi Văn Trúc, hai nàng tựa như thiếu nữ đang yêu đương cuồng nhiệt, tuy rằng các nàng tuổi không còn trẻ nhưng mỹ mạo vẫn phi phàm như cũ, đều là thiên hạ nhất đẳng mỹ nhân, tuy rằng có chút đột ngột nhưng lại có loại viên mãn, xuân quang tràn ngập. "Ân." Văn Trúc đáp, đối với tiểu thư cùng nương nương mà nói thì đây chỉ là thân mật mình thường, còn những điều càng xấu hổ hơn, nàng khó mà mở miệng. "Các nàng xem như đã khổ tận cam lai, có thể nó hôm nay, quả thật không dễ." Tiêu Cảnh Tịch cảm thán nói. Văn Trúc cũng không biết nhân quả trong đó cho nên không trả lời, nhưng cũng thật mừng cho tiểu thư, cũng chỉ có Thái Hậu mới có thể làm tiểu thư buông bỏ quá khứ mà vui trẻ lên. Tiêu Cảnh Tịch không tính toán quấy rầy hai người nị oai nên liền rời khỏi sân, Văn Trúc cùng lập tức đi theo sau. "Ngày mai phải theo ta rời đi, Thiên Nhã dự tính xử trí cái sân này như thể nào?" Tiêu Cửu Thành hỏi Thiên Nhã. "Văn Trúc vẫn luôn chăm sóc ta rất tốt, ta tính trừ bỏ nô tịch cho nàng, sau đó đem ruộng vườn và nhà ở đều đưa cho nàng." Thiên Nhã biết Văn Trúc không thích trong cung quá nhiều quy tắc, thận trọng từng lời nói đến việc làm hàng ngày, nàng biết Văn Trúc thích sinh hoạt hiện tại, vì thế nàng dự định sẽ cấp Văn Trúc ngôi nhà mà Văn Trúc đã một lòng lo liệu tu sửa, để nàng lưu tại dân gian sinh hoạt. "Ân, ta lập tức cho người làm quan phủ trừ bỏ nô tịch cho Văn Trúc, ta chỉ lo lắng không có Văn Trúc bên cạnh hầu hạ thì Thiên Nhã sẽ không quen." Từ khi Thiên Nhã tỉnh lại, Văn Trúc vẫn luôn bên cạnh hầu hạ, trong lòng Thiên Nhã vẫn có cảm tình với Văn Trúc. Tuy rằng trước đây nàng còn ghen tị với Văn Trúc nhưng nàng vẫn hy vọng Văn Trúc có thể tiếp tục hầu hạ Thiên Nhã, dù sao Thiên Nhã đã quen Văn Trúc hầu hạ rồi. "Ai hầu hạ cũng vậy thôi, còn ai dám sơ sẩy ta hay sao?" Thiên Nhã không tán thành nói. "Thiên Nhã đối với Văn Trúc không giống, chẳng những trừ nô tịch còn cho nàng trăm mẫu rượng tốt, đây không phải đãi ngộ mà nha hoàn bình thường có thể nhận," Tiêu Cửu Thành ngữ khí có chút chua nói, ngẫm lại thì nàng càng cảm thấy Thiên Nhã đối với Văn Trúc quá tốt, nàng không thể không ghen tị. Nhưng nghĩ đến tính tình của Thiên Nhã thì rất hợp lý, Thiên Nhã luôn yêu ghét rõ, thích ai liền tốt với người đó, hận ai liền muốn đối phương chết. Nói đến, bản thân vừa lúc trở thành hai thái cực cảm xúc của Thiên Nhã, từng là người nàng ấy hận nhất, hiện lại là người nàng ấy yêu nhất. Mình mới là trạng thái cuối cùng trong cảm xúc của Thiên Nhã, điều này đối với Tiêu Cửu Thành có điểm đặc biệt suиɠ sướиɠ. "Ngươi đây là ăn Văn Trúc dấm sao?" Thiên Nhã hơi tò mò hỏi, ngày thường đều là mình ghen, hiếm khi thấy Tiêu Cửu Thành thế mà cũng sẽ ghen. "Ân, lúc trước còn suy nghĩ Thiên Nhã tiêu hết tiền rồi sẽ lập tức quay về tìm người ta, ai biết được cái tiểu nha hoàn lại rất biết sinh hoạt, mua đất xây nhà, rất ra dáng đem Thiên Nhã phát tài làm giàu, thiết chút nữa làm ta anh hùng không có đất dụng võ." Tiêu Cửu Thành buồn cười nói. Thiên Nhã nghe vậy không khỏi cười theo, nàng cũng cảm thấy Văn Trúc thật sự rất tài giỏi, may mắn là trong thời gian đó có Văn Trúc bên cạnh. Hơn nữa Văn Trúc làm nàng thường xuyên nhớ đến Đình Nhi, người từ nhỏ cùng nàng lớn lên, nàng hậu đãi Văn Trúc như vậy cùng là vì Đình Nhị hộ chủ mà chết bồi thường cùng di tình. "Nếu Đình Nhi còn sống thì thật tốt." Thiên Nhã nghĩ đến Đình Nhi, nàng không khỏi chạnh lòng khi nhớ đến phụ thân cùng đệ đệ đã khuất, đó là bi thương vĩnh viễn không bao giờ phai, mỗi khi nghĩ đến lại thấy xót xa vô cùng. "Chuyện cũ đã qua, ta tin tưởng bọn họ hy vọng Thiên Nhã có thể trôi qua vui vẻ, dù sao đi nữa thì họ là những người yêu thương ngươi nhất trên đời." Tiêu Cửu Thành biết Thiên Nhã nhất định là nghĩ tới Độc Cô Tấn. Thiên Nhã gật đầu, chỉ là ôm chặt lấy Tiêu Cửu Thành, nàng bây giờ chỉ có Tiêu Cửu Thành. "Về sau ta sẽ bảo hộ chiếu cố Thiên Nhã, sẽ không để bất luận kẻ nào khi dễ ngươi nữa." Tiêu Cửu Thành vuốt đầu Thiên Nhã và nói một cách thận trọng! "Ai muốn ngươi chiếu cố cùng bảo hộ, liền tiểu thân thể này của ngươi, yếu ớt không đáng sợ..." Thiên Nhã phản bác, nàng không cho rằng chính mình cần Tiêu Cửu Thành bảo hộ, chuyện này liên quan đến tôn nghiêm gia tộc võ tướng của nàng. "Vậy tốt, về sau Thiên Nhã sẽ bảo hộ ta." Người ấu trĩ mới tranh lời dài ngắn, giống như Thiên Nhã, còn mình làm một nữ nhân thành thục mới khinh thường tranh luận hơn thua, người nàng yêu vui vẻ mới là quan trọng nhất.. Thiên Nhã nghe Tiêu Cửu Thành nói như vậy, quả nhiên dễ nghe hơn nhiều, mặc dù nàng biết Tiêu Cửu Thành căn bản không cần sự bảo vệ của nàng. Khi Thiên Nhã nói với Văn Trúc quyết định của mình, Văn Trúc thiếu chút nữa bị hù chết. "Tiểu thư, có phải người không hài lòng Văn Trúc cho nên không cần Văn Trúc hầu hạ nữa không?" Văn Trúc khẩn trương nói, nàng đã sớm nhận định tiểu thư là chủ tử của nàng, đời này nàng sẽ tận tâm tận lực hầu hạ tiểu thư, hiện giờ tiểu thư không cần nàng nữa, làm sao nàng có thể không lo lắng. "Sau khi Thiên Nhã theo ta trở về thì sản nghiệp nơi này không ai xử lý, người khác Thiên Nhã sẽ không yên tâm, Thiên Nhã yên tâm nhất là ngươi cho nên mới muốn để ngươi xử lý sản nghiệp này." Tiêu Cửu Thành nói. "Nguyên lai là như thế này." Văn Trúc nghe Tiêu Cửu Thành nói, mới cảm thấy hơi tâm an, "Không đúng, nếu như vậy vì sao muốn trừ bỏ nô tịch của đâu?" Văn Trúc lại hỏi. "Đồng dạng là nô tài, nàng sợ ngươi không thể phục chúng, cho nên trừ bỏ nô tịch của ngươi, để ngươi có thể quản lý sản nghiệp này tốt hơn." Tiêu Cửu Thành lại nói, dáng vẻ giao phó trọng trách. Thiên Nhã ở một bên lắng nghe, nghĩ thầm Tiêu Cửu Thành nhà nàng đúng là khéo nói, khó trách ngày thường nói không lại nàng ấy, nhìn, ngay cả khôn khéo như Văn Trúc cũng bị thuyết phục rồi. Văn Trúc nghe xong cảm thấy lời nương nương nói rất có đạo lý, nhưng luôn cảm thấy có gì đó không đúng, chỉ là nhất thời không tìm ra được. Đến khi Văn Trúc hai mắt đẫm lệ tiễn tiểu thư cùng Thái Hậu nương nương đi rồi, mới cẩn thận suy nghĩ, tiểu thư nhà nàng hiện tại đang dựa vào Thái Hậu có quyền có thế, nơi nào còn để ý đến nơi này, rõ ràng là muốn trả tự do cho mình, để mình lập tức biến thành tiểu địa chủ. "Thiên Nhã luyến tiếc sao?" Ở trong xe ngựa, Tiêu Cửu Thành gối lên đùi Thiên Nhã. "Có chút." Thiên Nhã thành thật trả lời. "Sau hai năm, chờ Đông Đô hoàn thành, nếu Thiên Nhã nhớ Văn Trúc liền triệu Văn Trúc đến làm khách, bất quá ta cảm thấy có ta liền hảo, Thiên Nhã sẽ không nhàm chán, hơn nữa Văn Trúc cũng không quan trọng bằng ta." Tiêu Cửu Thành không muốn Thiên Nhã không tha nữ nhân khác. "Ngươi cũng thật biết thϊếp vàng lên mặt." Mặc dù Thiên Nhã không phủ nhận bây giờ Tiêu Cửu Thành là quan trọng nhất với mình, nhưng nàng chính là biệt nữu không muốn thừa nhận. "Mặt của ta không cần thϊếp vàng cùng đã đủ xinh đẹp." Tiêu Cửu Thành vẫn có sự tự tin này. "Xú mỹ." Thiên Nhã dù miệng nói như vậy, nhưng không thể phủ nhận, bị Tiêu Cửu Thành nháo một trận, cảm giác thương cảm vừa rồi của Thiên Nhã phai nhạt rất nhiều. Chuyện này đối với các nàng mà nói là một hành trình mới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]