Chương trước
Chương sau
Tô Thanh Trầm có chút hối hận đã để Lục Ngưng Tuyết dọn về phòng mình, nhưng Tô Thanh Trầm biết hiện tại hối hận cũng đã quá muộn rồi, bây giờ trong hoàn cảnh này nàng nghĩ nên làm như thế nào. Nếu nàng tỉnh lại vào lúc này, nàng không thể tưởng tượng được Lục Ngưng Tuyết sẽ phản ứng thế nào khi biết hành vị của bản thân bị bại lộ, dù phản ứng thế nào đều cảm thấy xấu hổ cùng khó xử. Tô Thanh Trầm chỉ có tiếp tục nhịn tiểu, không muốn làm Lục Ngưng Tuyết lâm vào thế khó xử, cũng tránh cho mình rơi vào xấu hổ.
Chỉ là giờ phút này nàng có giả bộ ngủ thì Lục Ngưng Tuyết cũng không lập tức kết thúc, tuy nàng có thể cảm nhận được Lục Ngưng Tuyết khắc chế không phát ra động tĩnh quá lớn, nhưng nàng vẫn nghe được âm thanh xấu hổ kia, cùng tiếng thở dốc hết đợt này đến đợt khác, thời gian giống như trôi qua thật chậm. Cõ lẽ vì đang nín nhịn nên tâm tình Tô Thanh Trầm lúc này có chút tâm phiền ý loạn, có chút xao động.
"Đại... sư tỷ... muốn ta..." Lục Ngưng Tuyết rất mau sắp đến cao trào, cuối cùng nhịn không được mà nói mớ ra tiếng.
Tuy Lục Ngưng Tuyết nói mớ thập phần nhỏ giọng, nhưng Tô Thanh Trầm vẫn là nghe được rồi, nó làm tâm Tô Thanh Trầm không thể bình tĩnh nổi. Từ lúc Lục Ngưng Tuyết dọn về phòng mình thì biểu hiện vô cùng bình thường, cũng không hề khóa cửa trong phòng lén họa những bức tranh rối loạn lung tung kia nữa, nhưng hôm nay xem ra, Lục Ngưng Tuyết căn bản không có chặt đứt tâm tư đó, thậm chí còn trầm trọng hơn. Dù sao mười mấy năm qua, nàng chưa lần nào phát hiện Lục Ngưng Tuyết có hành vi như vậy, nên chắc chắn hành vi này là gần đây mới có. Nghĩ đến đây, Tô Thanh Trầm không thể hiểu được tâm tình của chính mình hiện tại.
Một lát sau, Lục Ngưng Tuyết thở dốc dần dần bình phục, âm thanh kỳ quái cũng dần dần biến mất, đêm khuya cuối cùng cũng khôi phục lại yên tĩnh, yên tĩnh đến độ âm thanh Lục Ngưng Tuyết mặc quần, xốc chăn cũng có thể nghe thấy.
Tô Thanh Trầm không dám thở mạnh dù chỉ một chút, chỉ sợ Lục Ngưng Tuyết sẽ phát hiện mình đã tỉnh lại, chỉ là nàng cảm thấy, rõ ràng người lén lút làm chuyện xấu là Lục Ngưng Tuyết nhưng người lo lắng nhọc lòng lại là nàng, sợ nàng ấy khó xử nên phải cẩn thận như vậy, giống như người làm là nàng vậy.
Sau khi Lục Ngưng Tuyết xong việc, lúc này mới lấy lại tinh thần mà chú ý đến Đại sư tỷ, thấy Đại sư tỷ vẫn đang ngủ say nội tâm liền thở dài nhẹ nhõm, nàng như sợ bị Đại sư tỷ phát hiện lại ẩn ẩn chờ mong bị Đại sư tỷ phát hiện, trong lòng nàng luôn cho rằng Đại sư tỷ sẽ bao dung mọi hành vi của nàng. Nhưng nàng lại thấy ý nghĩ này của mình quá mức vô sỉ, dựa vào Đại sư tỷ thiện lương mà không ngừng một tấc lại muốn tiến thêm một thước, trong lòng Lục Ngưng Tuyết ghét bỏ bản thân đê tiện cùng không biết xấu hổ. Nghĩ đến hành vi vừa rồi, Lục Ngưng Tuyết lại lâm vào vô hạn ảo não, hối hận, tự trách, không ngừng cảnh cáo chính mình không thể có lần sau, cứ lặp đi lặp lại như thế.
Tuy nhiên, cao triều qua đi nàng thập phần mệt mỏi, cũng không tự trách quá lâu liền ngủ mất.
Tô Thanh Trầm đợi chắc có hai khắc hơn, cảm giác Lục Ngưng Tuyết đã ngủ, thật sự không nhịn được nữa mà lật người giả vở như muốn tỉnh lại, mặc kệ Lục Ngưng Tuyết đã ngủ hay chưa.
Tô Thanh Trầm ngồi dậy thì thấy Lục Ngưng Tuyết đã ngủ rồi, nàng phớt lờ Lục Ngưng Tuyết, nhanh chóng thật cẩn thận đứng dậy xuống giường để đi đến nhà xí.
Đến khi nàng quay trở lại phòng, nhìn Lục Ngưng Tuyết đang ngủ say, trong lòng nàng rất phức tạp. Kể từ lần nàng phát hiện Lục Ngưng Tuyết trộm họa nữ nữ xuân cùng đồ sau lưng nàng thì nàng liền biết Lục Ngưng Tuyết cùng người mà mình nhận thức mười mấy năm không giống nhau. Nhưng đêm nay, Lục Ngưng Tuyết càng trở nên xa lạ hơn. Nàng thật sự không thể nào đem Lục Ngưng Tuyết nhát gan đơn thuần ban ngày cùng người vừa rồi có hành vi phóng đãng liên hệ với nhau.
Hiện giờ Tô Thanh Trầm tinh tế đánh giá dung nhan Lục Ngưng Tuyết, khuôn mặt này nàng đã xem qua vô số lần, dung nhan cất giấu một cổ mị thái, chỉ là bình thường bị che đi bởi dáng vẻ động một tý liền bắp bắp, vâng vâng dạ dạ, thoạt nhìn đơn thuần như một tờ giấy trắng.
Tô Thanh Trầm không biết nên thế nào với Lục Ngưng Tuyết kia, nàng nghĩ chính mình không nên dung túng Lục Ngưng Tuyết, chờ thêm chút thời gian liền tìm cái cớ để Lục Ngưng Tuyết không ở phòng mình nữa, việc này nàng lại dự định làm như chưa từng biết đến.
Sau khi đưa ra quyết định, Tô Thanh Trầm thu lại ánh mắt đang đặt trên khuôn mặt Lục Ngưng Tuyết, sau đó nằm trở lại trên giường, chỉ là nàng vừa nhắm mắt lại thì cảnh tượng vừa rồi liền hiện ra, dáng vẻ Lục Ngưng Tuyết thủ dâʍ quyến rũ mị thái không giống ngày thường, không ngừng lặp đi lặp lại để Tô Thanh Trầm một đêm ngủ không yên ổn, còn có giấc mộng xuân lần đầu tiên trong đời. Trong mộng, Lục Ngưng Tuyết thân thể không mảnh vải ôm lấy chính mình, không ngừng dùng âm thanh mềm mại ái muội kêu mình Đại sư tỷ, thậm chí còn chủ động cầu hoan...
Lúc Tô Thanh Trầm bừng tỉnh từ trong mộng cảnh thì phía chân trời đã sáng, nàng mở to mắt, giật mình toát mồ hôi lạnh. Khi hoàn toàn tĩnh táo thì nàng phát hiện Lục Ngưng Tuyết tựa như trong mộng dính sát vào nàng, chỉ khác là Lục Ngưng Tuyết đang mặc quần áo.
Nhìn thấy cảnh này, Tô Thanh Trầm nhanh chóng đẩy Lục Ngưng Tuyết ra, giống như trên người Lục Ngưng Tuyết có độc vậy, sau đó thật nhanh đứng dậy.
Tô Thanh Trầm vừa đứng dậy, Lục Ngưng Tuyết liền cảm giác được, nàng nhìn Đại sư tỷ nàng yêu bằng ánh mắt mông lung ngái ngủ, Đai sư tỷ chưởng quản mọi công việc của Thanh Phong Quan này nên luôn luôn dậy sớm, vì vậy Lục Ngưng Tuyết đang mơ hồ không nhận thấy Tô Thanh Trầm có điều gì khác thường.
"Đại sư tỷ... ngươi dậy rồi..." Lục Ngưng Tuyết ý thức mơ hồ nói.
"Ân, ta đi ra ngoài trước." Tô Thanh Trầm nói xong, liền đứng dậy mặc vào đạo bào, chải đầu vấn tóc.
Lục Ngưng Tuyết cùng Tô Thanh Trầm vốn là phân đệm chăn ngủ, sau khi Tô Thanh Trầm dậy rồi thì Lục Ngưng Tuyết liền đem chăn của Tô Thanh Trầm quấn thành một đoàn rồi ôm kẹp giữa hai chân, nghe hơi thở của Đại sư tỷ mà thấy mỹ mãn tiếp tục ngủ.
Tô Thanh Trầm ăn mặc chỉnh tề xong đang chuẩn bị rời đi, quay đầu lại thì thấy hành động này của Lục Ngưng Tuyết, sắc mặt liền đỏ lên, từ đêm qua thì những hành động này của Lục Ngưng Tuyết làm nàng không thể không nghĩ sâu xa. Tô Thanh Trầm không tự chủ liên tưởng đến mấy chuyện lung tung lộn xộn đó, trong lòng nàng vẫn hy vọng rằng Lục Ngưng Tuyết vẫn đơn thuần ngây thơ, không nhiễm dục trần như thế.
Tô Thanh Trầm mỗi ngày đều bận rộn, cũng may là bận rộn mới làm nàng không có thời gian nhớ đến sự tình phát sinh tối hôm qua.
Chỉ là nàng vừa rảnh rỗi, chuẩn bị ăn sáng thì nhìn thấy Lục Ngưng Tuyết từ phía đối diện đi tới, sau đó nàng nhìn mình ngượng ngùng cười.
Tô Thanh Trầm đã không có biện pháp nhìn thẳng Lục Ngưng Tuyết nữa, hiện tại chỉ cần nàng nhìn Lục Ngưng Tuyết thì không khỏi liên tưởng đến một màn đêm qua, Lục Ngưng Tuyết không biết cho nên không xấu hổ, nhưng Tô Thanh Trầm thì xấu hổ vô cùng, vì thế nàng thật lãnh đạm gật đầu với Lục Ngưng Tuyết rồi xoay người rời đi, ngay cả bữa sáng cũng không thèm ăn.
Lục Ngưng Tuyết tâm trí đều là Tô Thanh Trầm, Tô Thanh Trầm hơi lãnh đạm một chút nàng liền cảm nhận được, nàng luống cuống vô vùng, không biết mình đã làm gì khiến Đại sư tỷ không cao hứng. Lục Ngưng Tuyết suy nghĩ một lượt cũng không nghĩ ra bản thân đã làm cái gì khiến Đại sư tỷ không phản ứng chính mình, mà ngay cả điểm tâm cũng không ăn.
Lục Ngưng Tuyết nhanh chóng ăn xong bữa sáng liền bưng đồ ăn đi thiền phòng tìm Tô Thanh Trầm, đến nơi nàng gõ cửa.
Tô Thanh Trầm ra mở cửa, nhìn thấy Lục Ngưng Tuyết, cỗ biệt nữu trong lòng lại toát ra.
"Đại sư tỷ, có phải ngươi có nơi nào không thoải mái hay không, đến điểm tâm cũng không có ăn." Lục Ngưng Tuyết thập phần quan tâm hỏi, tràn đầy lo lắng, đều viết ở trên mặt.
"Không có việc gì, ta muốn tiếp tục ngồi thiền, ngươi đi ra ngoài trước đi, ta sẽ ăn sau." Sau khi Tô Thanh Trầm tiếp nhận bữa sáng, nàng để Lục Ngưng Tuyết rời đi.
"Đại sư tỷ, có phải ta đã làm chuyện gì không đúng không?" Lục Ngưng Tuyết không nghĩ rời đi, lấy hết can đảm hỏi.
Tô Thanh Trầm nhìn Lục Ngưng Tuyết, nàng ấy xác thật đã làm một số chuyện khiến người ta khó có thể mở miệng, nhưng nàng làm so có thể bóc trần đây!
"Không có việc gì, ngươi không cần suy nghĩ nhiều." Tô Thanh Trầm có lệ trả lời.
"Đại sư tỷ..." Lục Ngưng Tuyết còn muốn nói cái gì, luôn cảm thấy Đại sư tỷ không giống không có việc gì, nhưng không biết nên nói gì mới tốt, Lục Ngưng Tuyết hận chính mình ngu ngốc, không cách nào đoán được nguyên nhân Đại sư tỷ lãnh đạm với mình, điều này khiến cho Lục Ngưng Tuyết rất chán nản.
Tô Thanh Trầm nhìn Lục Ngừn Tuyết uể oải thất vọng, cho rằng Lục Ngưng Tuyết thật sự rất nhạy cảm, cảm xúc của mình hơi không đúng nàng liền phát hiện, thấy Lục Ngưng Tuyết để ý mình như vậy làm Tô Thanh Trầm có chút không đành lòng.
"Ngươi còn có chuyện gì sao?" Tô Thanh Trầm nhẹ giọng hỏi.
Lục Ngưng Tuyết lập tức cảm giác được Tô Thanh Trầm biến hóa, không còn lạnh lùng như trước, nàng nghĩ thầm, chẳng lẽ mình thật sự hiểu lầm, kỵ thật Đại sư tỷ phiền lòng vì chuyện khác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.