Chương trước
Chương sau
Tô Thanh Trầm nhìn Lục Ngưng Tuyết, tuy rằng không nói chuyện nhưng cửa lại không đóng, xem như là ngầm đồng ý để Lục Ngưng Tuyết tiến vào.
Lục Ngưng Tuyết nếu xem không hiểu Tô Thanh Trầm ngầm đồng ý, vậy liền là ngốc tử, hiển nhiên nàng coi như không ngốc, lập tức theo vào phòng, sau đó thuận tay đóng cửa lại.
Vừa đóng cửa, trong phòng chỉ còn lại nàng cùng Tô Thanh Trầm, tuy đã từng sống chung phòng suốt mười mấy năm, nhưng chưa bao giờ Lục Ngưng Tuyết câu nệ cùng khẩn trương như hiện tại.
"Ngươi muốn cùng ta nói cái gì?" Tô Thanh Trầm ngồi trên giường hỏi Lục Ngưng Tuyết đang đứng như đầu gỗ gần đó, nàng cũng có thể cảm giác được Lục Ngưng Tuyết đang khẩn trương.
"Ta cũng không biết nói cái gì, chính là đã lâu không cùng Đại sư tỷ hảo hảo nói chuyện qua, trong lòng luôn cảm thấy thiếu cái gì..." Lục Ngưng Tuyết quả thật không biết nên nói gì mới tốt, nàng vốn dĩ vụng về, chỉ nghĩ đến gặp Đại sư tỷ, tưởng niệm thời gian ở chung với Đại sư tỷ.
"Ta cũng không có cố ý vắng vẻ ngươi, chỉ là nếu như ngươi yêu thích nữ tử không thể thay đổi thì ta cảm thấy nên tránh hiềm nghi." Tô Thanh Trầm trong lòng biết, Lục Ngưng Tuyết khẳng định cho rằng bản thân cố ý vắng vẻ nàng, cho nên Tô Thanh Trầm vì bản thân biện giải nói.
"Ta biết, ta không có trách Đại sư tỷ, Đại sư tỷ không có coi ta là quái vật, đã là thực tốt." Lục Ngưng Tuyết hướng Tô Thanh Trầm cười nói, Đại sư tỷ không có đem chính mình trở thành quái vật, bản thân mình có thể yên lặng thích nàng liền rất tốt.
Tô Thanh Trầm nghe Lục Ngưng Tuyết nói như vậy, liền biết Lục Ngưng Tuyết khẳng định đã từng bị người xem như quái vật, không khỏi có chút đau lòng.
"Từ xưa tới nay những việc đoạn tụ phân đào cũng không hiếm thấy, bọn họ không phải quái vật, ngươi càng không phải quái vật, chỉ cần không có làm việc gì thương thiên hại lí, đều không nên bị coi là quái vật." Tô Thanh Trầm ngữ khí không nóng không lạnh nói, nhưng nếu nghe kỹ, liền biết đây là Tô Thanh Trầm an ủi Lục Ngưng Tuyết.
Lời nói của Tô Thanh Trầm làm Lục Ngưng Tuyết hốc mắt phiếm hồng, năm đó sau khi chuyện nàng cùng Lữ Phỉ La bị bại lộ thì người người đều xem nàng là quái vật bất trinh. Ánh mắt khinh thường và giễu cợt như gai nhọn, quấn quanh nàng không không chừa chút gì, những chuyện gian nan ngày ấy đến nay vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức nàng.
"Đại sư tỷ..." Lục Ngưng Tuyết một tiếng Đại sư tỷ này chứa đầy nồng đậm tình cảm khó mà nói ra được, cái loại này lý giải, được coi như lòng biết ơn bình thường, thêm vào đó là tình cảm thâm hậu chất chứa, vĩnh viễn vô pháp đánh giá..
Tô Thanh Trầm nhìn Lục Ngưng Tuyết khóe mắt đỏ lên, trong lòng căng thẳng, có đôi khi nàng cảm thấy Lục Ngưng Tuyết tựa như một đứa trẻ sơ sinh, quá mức nhỏ yếu, quá mức đơn thuần cùng thiện lương. Nàng thấy là nếu Lục Ngưng Tuyết không có mình che chở thì khó lòng là yên ổn sống trên đời này. Cho nên từ lúc Lục Ngưng Tuyết nhập Thanh Phong Quan tới nay, nàng luôn chiếu cố nàng ấy nhiều một chút. Cũng chưa từng nghĩ tới, Lực Ngưng Tuyết sẽ sinh ra cảm tình như vậy với mình, đối với chuyện này Tô Thanh Trầm cũng tràn ngập mâu thuẫn, nàng rõ ràng cảm thấy tình cảm đó không nên có, nhưng về phương diện khác, nàng lại không bài xích Lục Ngưng Tuyết ái mộ mình, có thể vừa mới bắt đầu là ngoài ý muốn, nhưng về sau thì không như vây.
Kỳ thật về sau nàng tinh tế nghĩ lại, mười mấy năm này, tình cảm của Lục Ngưng Tuyết đối với mình vẫn có thể tìm được rất nhiều dấu vết để lại. Lục Ngưng Tuyết chưa từng cùng người khác thâm giao, duy chỉ với mình lại dị thường thân mật, khi được ban thưởng ngàn lượng hoàng kim cũng không giữ lại chút nào mà hoàn toàn giao cho mình, đem họa xuống núi đổi tiền cũng không quên mua trà cho mình, Lục Ngưng Tuyết lấy phương thức của bản thân mình đối với mình cực kỳ tốt.
Tô Thanh Trầm kỳ thật biết chính mình đối Lục Ngưng Tuyết hảo, vượt qua đối những người khác, nhưng nàng chỉ nghĩ phần đãi ngộ đặc thù này là bởi vì Lục Ngưng Tuyết so với người khác càng lương thiện, càng yếu ớt, càng không biết hảo hảo chiếu cố chính mình, nàng chưa từng suy nghĩ sâu xa qua nàng đối Lục Ngưng Tuyết đặc thù đối đãi là vì nàng có tình cảm đặc biệt với Lục Ngưng Tuyết. Nàng chỉ quen thuộc Lục Ngưng Tuyết ỷ lại thân cận, thậm chí đem việc Lục Ngưng Tuyết đối nàng hảo cùng là đền đáp nàng, dù sao Lục Ngưng Tuyết vốn dĩ là một người lương thiện.
"Thế đạo này, nữ tử sống vốn đã gian khổ hơn nam tử, nếu ngươi còn thích nữ tử thì ta chỉ sợ so với nữ tử bình thường còn muốn gian khổ hơn. Nếu không thì tìm được một nữ tử đáng tin cậy, hảo hảo đối đãi ngươi, hảo hảo đợi ngươi cũng là tốt, cũng miễn nổi khổ nữ tử sinh con dưỡng cái." Tô Thanh Trầm có chút lo lắng nói.
"Đại sư tỷ, ngươi không cần đuổi ta xuống núi, ta không cầu Đại sư tỷ đáp lại cái gì, chỉ cầu Đại sư tỷ cho ta yên lặng thích ngươi, ta muốn ở bên cạnh Đại sư tỷ một đời một thế, giống như trong quá khứ. Đại sư tỷ, giống như ngươi nói trước đây, coi như chưa từng biết đến, về sau ta cũng không đề cập đến việc này, được không?" Lục Ngưng Tuyết hiện tại hoàn toàn không cầu Đại sư tỷ đáp lại, chỉ cầu có thể yên lặng ở bên cạnh Đại sư tỷ, có thể khôi phục sinh hoạt cùng Đại sư tỷ như trước đây, đối với nàng mà nói đã đủ rồi, trước đó là bản thân mình quá tham lam.
Tô Thanh Trầm nhìn Lục Ngưng Tuyết khẩn thiết bộ dáng, cái loại hèn mọn tựa như một cục bột mềm, hoàn toàn không có tính xâm lược.
"Ân." Tô Thanh Trầm gật đầu, kỳ thật nàng cũng không thích trạng thái này, nàng hy vọng tất cả có thể khôi phục như lúc ban đầu. Chỉ là Tô Thanh Trầm hiểu, sự tình đã biết đến thì cho dù có giả vờ không biết, cũng chỉ lừa mình dối người mà thôi.
"Thật tốt quá, Đại sư tỷ." Lục Ngưng Tuyết cao hứng nói, Lục Ngưng Tuyết thiên chân cho rằng chỉ cần chính mình khắc chế, không cần vượt rào, nàng cùng Đại sư tỷ là có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Tô Thanh Trầm nhìn Lục Ngưng Tuyết triển lộ ý cười, tâm tình cũng theo đó mà tốt lên một chút.
"Vậy Đại sư tỷ, ta không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi, ta đây liền trở về." Lục Ngưng Tuyết thấy thời điểm không còn sớm, liền chủ động xin phép về phòng.
"Về sau, ngươi ngủ bên này với ta, gian phòng kia cũng nên sửa lại một chút." Tô Thanh Trầm nói với Lục Ngưng Tuyết.
Lục Ngưng Tuyết nghe vậy, kinh ngạc nhìn Đại sư tỷ, vừa rồi Đại sư tỷ nói muốn tránh hiềm nghi.
"Nếu muốn khôi phục như trước kia, vậy thì cứ giống như quá khứ liền tốt, thanh giả tự thanh liền hảo." Tô Thanh Trầm nói.
Lục Ngưng Tuyết đương nhiên hy vọng cùng Tô Thanh Trầm cùng nhau ngủ, chỉ là nàng căn bản không dám nhắc đến việc này, hiện giờ Đại sư tỷ cho phép chính mình một lần nữa cùng nàng, Lục Ngưng Tuyết trong lòng cao hứng hỏng rồi, quơ chân múa tay, cũng không biết bắt tay để chỗ nào.
"Ta đây liền... trở về thu thập đồ vật..." Lục Ngưng Tuyết hận không thể tối nay lập tức ngủ với Tô Thanh Trầm.
"Quá muộn, không cần phiền toái, ngươi chờ ngày mai ta lại giúp mang lại đây." Tô Thanh Trầm cảm thấy đã khuya, không nên quấy nhiễu đến giấc ngủ của người khác mới tốt.
"Ân, đều nghe Đại sư tỷ." Lục Ngưng Tuyết cảm thấy tối nay trước khi vào phòng Đại sư tỷ thì nàng cảm thấy không thoải mái, nhưng bây giờ giống như sống lại một lần, trong lòng cao hứng đến hỏng rồi, lòng tràn đầy mong đợi đến ngày mai.
Tô Thanh Trầm nhìn Lục Ngưng Tuyết bộ dáng ngoan ngoãn, kỳ thật ngốc nghếch vô cùng, không khỏi khẽ cười, cười còn có chút sủng nịch, hôm nay nguyên bản tâm tình có chút tối tăm nhưng bây giờ đã tốt rất nhiều.
===========
Thiên Nhã cùng Tiêu Cửu Thành tuy rằng không muốn bị bất luận kẻ nào quầy rầy ngày tháng khoái hoạt vô ưu như vậy, nhưng chỉ cần Tiêu Cửu Thành còn là Thái Hậu một ngày thì ngày tháng này sớm muộn cũng kết thúc.
Không lâu sau, rạng sáng ngày hôm đó, Văn Trúc cùng Thuận tẩu luôn dậy sớm chuẩn bị lên phố mua thêm một ít đồ vật cho tiểu thư nhà nàng và Thái Hậu nương nương. Chỉ là mới vừa mở cửa sân thì thấy thị vệ đứng đầy ngoài cửa, Văn Trúc đối với những thị vệ này cũng không xa lạ gì, đều đến từ trong cung. Nàng thấy có một đại cỗ kiệu cách cửa tầm mười bước, thị vệ xốc lên cỗ kiệu mành, Hộ Quốc Công phu nhân liền trên kiệu bước xuống.
Thuận tẩu chưa bao giờ gặp qua thanh thế như vậy, liền bị dọa choáng váng.
"Nô tỳ cấp phu nhân thỉnh an!" Văn Trúc nhanh chóng quỳ xuống, hành lễ.
Thuận tẩu thình thịch một tiếng, cũng quỳ xuống theo.
"Thái hậu ở bên trong sao?" Tiêu Cảnh Tịch hỏi, tuy rằng Tiêu Cảnh Tịch qua tuổi bốn mươi, nhưng mấy năm nay sống trong nhung lụa, phu quân sủng ái, càng thêm mỹ lệ đoan trang, ôn nhu lại quý nhã.
"Nương nương ở bên trong." Văn Trúc dù sao cũng từng ở trong cung ngốc qua, biểu hiện vẫn là thực khéo léo.
Tiêu Cảnh Tịch liền bước vào đại môn tòa tiểu viện của Thiên Nhã, Văn Trúc lập tức lui qua một bên, sau đó theo Tiêu Cảnh Tịch cùng nhau vào sân, tất cả thị vệ đều canh giữ ở ngoài cửa lớn.
Tiêu Cảnh Tịch vào đại sảnh, liền ngồi vào vị trí chủ vị.
"Nàng còn chưa dậy sao?" Tiêu Cảnh Tịch hỏi.
"Nương nương còn đang ngủ, ta liền đi thỉnh nương nương." Văn Trúc thập phần khéo léo nói.
"Thời điểm vẫn còn sớm, ta ở đây chờ, để nàng ngủ nhiều một chút." Tiêu Cảnh Tịch thập phần săn sóc nói, không hổ là Tiêu Cửu Thành hảo tỷ tỷ.
"Phu nhân, nếu là để nương nương ngủ đến tự nhiên tỉnh lại, còn cần thật lâu." Văn Trúc ở hai chữ "thật lâu" càng thêm nhấn mạnh, phải biết rằng Thái Hậu nương nương cùng tiểu thư ân ái dị thường, buổi sáng thường xuyên...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.