Chương trước
Chương sau
Tiêu Cửu Thành nhìn Thiên Nhã vừa xấu hổ vừa buồn bực, tuy tâm tình suиɠ sướиɠ dị thường nhưng cũng không dám tiếp tục làm càn.
"Hảo, không nói, không nói." Tiêu Cửu Thành mỉm cười nói.
Thiên Nhã luôn cảm thấy Tiêu Cửu Thành rõ ràng là đang giễu cợt mình, rõ ràng người nên xấu hổ là nàng ta mới đúng, cuối cùng sao lại thành mình ngượng ngùng đây? Chẳng lẽ nữ nhân lớn tuổi đều không biết xấu hổ sao? Thiên Nhã thương xuyên quên mất, tuổi thật của thân thể nàng còn lớn hơn Tiêu Cửu Thành hai tuổi.
"Trong phòng bức bối, ta đi ra ngoài." Thiên Nhã vì để thoát khỏi bầu không khí này nên muốn rời khỏi phòng Tiêu Cửu Thành, nàng chắc chắc rằng Tiêu Cửu Thành sẽ đi theo.
"Ta cùng ngươi đi ra ngoài." Tiêu Cửu Thành tự nhiên sẽ không để Thiên Nhã rời đi, liền đi cùng Thiên Nhã.
"Ngươi làm sao lại ở Thanh Phong Quan? Ngươi đến đây là vì việc gì?" Thiên Nhã vừa đi, vừa hỏi Tiêu Cửu Thành ở phía sau.
"Nhớ Thiên Nhã nên đến." Sau khi Thiên Nhã tìm đến mình, Tiêu Cửu Thành hiện tại có chút không giấu diếm, Thiên Nhã đối với nàng là không bình thường, cho nên là gan nàng liền lớn hơn, hoàn toàn không che giấu mục đích mình đến đây.
"Nói bậy, vài ngày trước còn nói có chuyện cần xử lý." Thiên Nhã hiện tại không biết có nên tin lời Tiêu Cửu Thành hay không, hiện tại Tiêu Cửu Thành trong lòng Thiên Nhã thật không đáng tin, giống như nữ nhân thích một tên tra nam, luôn cảm thấy người trong lòng miệng ba hoa ngon ngọt, không đáng tin, làm Thiên Nhã thật là rối rắm. Đương nhiên nàng không quên mang thù, nàng là nhớ kỹ, Tiêu Cửu Thành nói có việc phải đi, vừa đi chính là vài ngày, chẳng quan tâm đến mình, chỗ nào thì giống vì mình mà tới đây đâu.
"Ta nhớ ngươi, nghĩ đến tìm ngươi là không giả, vài ngày trước phải xử lý một số việc cũng là thật, những ngày qua ta đã xử lý tốt." Bản lĩnh tự bào chữa của Tiêu Cửu Thành không phải vừa, nàng không thể nói là mình muốn thử tâm ý Thiên Nhã, chính là dục cầm cố túng*, nếu để Thiên Nhã biết mình đùa giỡ tâm tư nàng ấy, thì với Thiên Nhã tính tình, đại khái sẽ không phản ứng mình trong một thời gian dài.
*Dục cầm cố túng: Muốn bắt phải thả
"Sự tình gì mà ngươi phải từ kinh thành xa xôi chạy đến đây xử lý?" Thiên Nhã hỏi, nàng thấy Tiêu Cửu Thành là Thái Hậu quyền cao chức trọng, ra lệnh một tiếng là được, cần gì phải từ kinh thành đến đây tự giải quyết, hoặc là triều đình đại sự, nhưng đây là tiểu địa phương, hẳn không có gì có thể coi là đại sự. Nhưng nếu nói Tiêu Cửu Thành nhớ mình nên cố ý đến tìm mình thì Thiên Nhã không nguyện ý tin, giờ phút này nội tâm Thiên Nhã đang rất mâu thuẫn.
"Ta lệnh cho người trùng tu Độc Cô tướng quân phủ, sau khi hồi cung sẽ trọng phong Độc Cô gia tước vị Trấn Quốc Công." Sau khi Thiên Nhã chết, tuy Tiêu Cửu Thành sửa lại án sai nhưng huyết mạch duy nhất của Độc Cô gia, Độc Cô Thanh Dạng, sẽ trở thành hoàng hậu lưu lại trong cung, cho nên trùng tu Độc Cô phủ và phong tước là không cần thiết. Vài ngày trước, nàng nghe nói Thiên Nhã thống khổ trước phế tích Độc Cô phủ liền có ý tưởng này, cũng sai người trùng tu Độc Cô phủ giống y đúc kiến trúc khi xưa. Độc Cô phủ cấu tạo, Tiêu Cửu Thành hoàn toàn dựa vào ký ức của mình, dù sao nàng cũng không có ở qua nên chỉ có thể nhớ những cấu trúc chính, có rất nhiều chi tiết nàng mong Thiên Nhã sẽ tự mình tham gia tùng kiến.
Thiên Nhã trăm triệu lần không nghĩ tới việc mà Tiêu Cửu Thành muốn xử lý lại là xây lại Độc Cô tướng quân phủ, đó từng là nhà nàng. Lần này Thiên Nhã tin, Tiêu Cửu Thành vì mình mà đến nơi này, trùng kiến Độc Cô gia là lấy lòng mình mà làm. Thiên Nhã trong nháy mắt vui sướng, nhưng cũng thật nhanh cảm thấy thương xót, trùng kiến để làm gì? Tiêu Cửu Thành từng nói nàng không thể lấy danh nghĩ Độc Cô Thiên Nhã sống tiếp, bản thân lấy thân phân người ngoài vào ở, luôn có vài phần danh bất chính ngôn bất thuận.
"Độc Cô gia đều chém đầu cả nhà, trùng kiến lên làm gì, cho quỷ ở sao?" Thiên Nhã tự giễu nói.
"Thiên Nhã chắc còn nhớ Thanh Dạng ở trong cung, ta nghĩ Thiên Nhã có thể vào ở trước, sau đó đổi thân phận, tuyên bố bên ngoài ngươi là Độc Cô Thiên Á, song bào muội muội với Độc Cô Thiên Nhã. Bởi vì lúc mới sinh, Trương Đạo Phàm nói Độc Cô gia chỉ có thể lưu một nữ, nên mới đưa ngươi vào dân gian, để ngươi lưu lạc. Từ sau khi Độc Cô gia diệt môn, ta vô tình nghe quốc sư nói về việc này, xuất phát từ Lý thị thua thiệt Độc Cô gia nên làm mọi tìm ngươi, đưa ngươi trở về Độc Cô gia." Tiêu Cửu Thành thời gian ở trong cung kia, luôn suy nghĩ an trí thân phận Thiên Nhã như thế nào, cuối cùng nghĩ ra một biện pháp không ủy khuất Thiên Nhã, lại có thể dễ Thiên Nhã mệnh cách.
Thiên Nhã vừa nghe, cảm thấy này là biện pháp vẹn cả đôi đường, chẳng những giải thích được vì sao mình giống Độc Cô Thiên Nhã, còn có thể nhập huyết mạch Độc Cô gia.
"Ta dự định, khi Thanh Dạng trưởng thành, để nàng làm hoàng hậu, cũng tuyển một người thừa kế họ Độc Cô từ những sở sinh hài tử, kéo dài Độc Cô gia hương hỏa." Tiêu Cửu Thành nới với Thiên Nhã tính toán của mình.
"Này chẳng phải ép gả Thanh Dạng cho kẻ thù nhi tử, làm Độc Cô gia lưu lại dòng máu kẻ thù?" Thiên Nhã quả quyết cự tuyệt khả năng này.
"Để nàng làm hoàng hậu, cùng để nàng sinh hài tử kế thừa Độc Cô gia không mang huyết mạch Lý thị, là không có xung đột." Tiêu Cửu Thành cảm thấy cái này hoàn toàn có thể.
Thiên Nhã không thể tin nhìn Tiêu Cửu Thành, Tiêu Cửu Thành dự định cho Thanh Dạng gả cho nhi tử của nàng, cũng cho hắn đội nón xanh, như vậy tính toán, đối với Độc Cô gia cố nhiên là đại khoái nhân tâm sự tình. Nhưng nàng không thể không hoài nghi Lý Thừa Tuấn có phải nhi tử thân sinh của nàng hay không, phàm là mẫu thân đều không làm được chuyện như vậy.
"Lý Thừa Tuấn là ngươi thân sinh sao?" Thiên Nhã hỏi, đây là nàng duy nhất có thể nghĩ đến.
"Hắn sẽ không biết những chuyện này, hơn nữa vận mệnh ngày sau là của hắn cùng Thanh Dạng, sẽ như thế nào đều xem tạo hóa của hai đứa." Lúc trước Tiêu Cửu Thành cũng không tính toán sinh hài tử, lúc đó nàng hy vọng Thiên Nhã sinh, để hài tử Thiên Nhã thừa kế tất cả, không nghĩ sinh hài tử để tranh đọat cùng Thiên Nhã. Chỉ là không nghĩ tới Lý Quân Hạo luôn cho Thiên Nhã uống thuốc tránh thai, cho nên nàng cần có đứa bé kế thừa quyền lực, nàng mới có thể diệt trừ Lý Quân Hạo, bước lên đỉnh cao quyền lực, mới có thể bảo hộ Thiên Nhã. Khi đó nàng đơn thuần chỉ muốn bảo hộ Thiên Nhã, nếu lúc đó nàng nhận ra tình cảm của mình với Thiên Nhã, nàng khẳng định sẽ cho Lý Quân Hạo cắm sừng, sẽ tuyển Độc Cô Thành, sau đó sinh một hài tử có cùng Thiên Nhã huyết thống, liền không có chuyện của Thanh Dạng.
"Ta là cô cô mà cái gì cũng không làm được, tựa như phế vật, còn đem gánh nặng cùng sứ mệnh giao cho Thanh Dạng, đối với Thanh Dạng thật sự không công bằng." Thiên Nhã ảo não nói.
"Lý Thừa Tuấn cũng coi như vô tội, dù sao hắn chưa từng tạo ác đối với Độc Cô gia, Thiên Nhã thiện lương như vậy tất nhiên không thể hạ thủ." Duy nhất có thể trả thù Lý Quân Hạo đó là đoạt thiên hạ của hắn, Thiên Nhã không có dã tâm cùng thủ đoạn như vậy. Dù mình không làm gì, đem thiên hạ cấp Thiên Nhã thì Thiên Nhã cũng gánh không nổi, cũng không thể phục chúng, cuối cùng vẫn là mình giúp đỡ sau lưng, hơn nữa nàng cũng sợ, quốc sư từng nói quyền thế càng nặng càng tổn hại Thiên Nhã phúc đức tuổi thọ.
Lúc trước ở trong cung, cũng vì nguyên nhân này mà Thiên Nhã cảm thấy thống khổ rối rắm, bây giờ nhắc lại, Thiên Nhã vẫn cảm thấy thống khổ.
"Thiên Nhã có thể đoạt nữ nhân hắn yêu nhất, chẳng phải cũng coi là trả thù hắn sao?" Tiêu Cửu Thành chính là thực dụng tâm gài bẫy Thiên Nhã, cho chính mình lót đường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.