Tiêu Trạch lúc này mới phát hiện mình nắm c.h.ặ.t t.a.y đến mức lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Người đàn bà không biết tự lượng sức mình! Vì mấy kẻ bình dân thân phận hèn mọn mà ngay cả mạng mình cũng không cần, ngu không ai bằng!
Trong hình ảnh, cậu bé bên cạnh dường như đã hoàn hồn, khóc nức nở.
“Sao thế?” Tần Kiểu khó hiểu, tưởng cậu bé sợ hãi liền an ủi: “Không sao đâu, chú lính cứu hỏa sắp đến rồi.”
Cậu bé lắc đầu, khóc nói: “Chị ơi, xin lỗi, là em liên lụy chị.”
Tần Kiểu nghe xong không nhịn được cười. Sắc mặt cô đã rất tái nhợt, nụ cười này lại như hoa quỳnh nở trong đêm, động lòng người vô cùng.
Cô xoa đầu ướt nhẹp của cậu bé: “Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, chị cứu em là đang tích công đức cho chị, là chị nên cảm ơn em giúp chị tạo thất cấp phù đồ, cho nên đừng khóc tang nữa, được không?”
“Vâng.”
Cô rõ ràng đang chật vật, sống c.h.ế.t chưa biết, lại còn tâm trạng đi an ủi người khác.
Tiêu Trạch không khỏi nhớ lại lần săn b.ắ.n ở Vạn Tuế Sơn, người phụ nữ này cũng phấn đấu quên mình chắn cho hắn một mũi tên, cuối cùng mặt trắng bệch lại quan tâm hỏi hắn có đau không…
Giờ đây nàng lại dùng sự ôn nhu, sự quên mình tương tự để cứu một người không quen biết, khiến lần cứu giá ở Vạn Tuế Sơn bỗng trở nên bớt đặc biệt.
Trong lòng Tiêu Trạch lại bắt đầu bực bội, đều do Tần Kiểu làm trò.
Đây không phải sự thật.
Nhưng hắn vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-hau-livestream-hang-ngay/4860437/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.