“Khéo ghê, mọi người cũng đến à! Ơ, Vương đạo, hôm nay ông đi đứng kiểu gì lạ thế? Chân bị thương sao?” Tô Nam liếc mắt liền nhận ra tư thế đi đường của Vương đạo không bình thường, thuận miệng quan tâm một câu.
Vương đạo cảnh cáo trừng mắt nhìn Tần Kiểu: “Không có gì, bị con mèo cào thôi.”
“Mèo?” Tô Nam vẻ mặt nghi hoặc, “Vương đạo còn nuôi mèo á?”
“Đúng vậy, nuôi một con mèo không nghe lời, lần sau mà để tôi tóm được, nhất định sẽ cho nó biết tay.” Vương đạo giọng âm trầm, tầm mắt vẫn luôn dán chặt lên mặt Tần Kiểu.
Tần Kiểu lại bất động thanh sắc, phảng phất như không hiểu ý cảnh cáo của ông ta.
Ngược lại Tô Nam cảm thấy giọng điệu của Vương đạo có chút tàn nhẫn, bắt đầu lo lắng cho con mèo kia: “Vương đạo thật biết nói đùa, một con mèo thôi mà, hà tất phải so đo? Thật ra mèo đáng yêu lắm, thường thì không trêu chọc nó, nó sẽ không chủ động cào người đâu.”
Lúc này Tần Kiểu mới tiếp lời: “Đúng vậy, cũng không loại trừ việc có một số người trời sinh đã khiến người ta ghét, mặc kệ gặp phải cái gì cũng muốn đi trêu chọc, loại người này gặp báo ứng cũng là đáng đời.”
“Tần Kiểu, cô có ý gì?” Vương đạo không ngờ Tần Kiểu lại dám đá xéo mình, tức khắc nổi giận.
Tần Kiểu lại vô tội nói: “Vương đạo, tôi đâu có điểm danh nói ông, ông phản ứng lớn như vậy làm gì? Chẳng lẽ là có tật giật mình?”
Vương đạo tức đến đỏ mặt tía tai, Bàng Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-hau-livestream-hang-ngay/4860387/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.