Lúc này đột nhiên Tử Yên lên cơn đau bụng dữ dội, dự là đã chuyển dạ trong tình huống này. Sở Nhất Dạ cũng không thể bỏ mặc, nàng liền gọi người giúp Tử Yên chuẩn bị sinh nở.
Vài canh giờ trôi qua thì cuối cùng đứa bé cũng đã chào đời, là một tiểu hoàng tử đầu tiên của Nam Bách triều.
Tử Yên lúc này lại vô cùng đắc ý: “Quả nhiên trời không diệt đường sống của ta… Nhất Dạ, để xem ngươi có thể làm gì được ta nữa đây!”
Cô ta ỷ rằng vì mình là phi tử đầu tiên hạ sinh hoàng tử, nên sẽ được ân xá miễn tử cho cả gia tộc nhà mình.
Nhất Dạ lúc này đang đứng phía ngoài cửa cùng Diệp Lãnh, lòng nàng nhẹ nhàng.
“Chúc mừng hoàng thượng, là một tiểu hoàng tử… Cuối cùng người cũng có người kế vị rồi.”
“Đều là nhờ phúc đức của hoàng hậu cả. May là nàng gọi cứu giá kịp thời… Có lẽ Tử Yên vì kích động nên mới dẫn đến sinh non như vậy cũng may là hai mẫu tử họ không sao.”
“Thần thiếp thấy chuyện của Diên phủ, Tử Yên không có liên quan đến… Kế hoạch đó muội ấy không có gan đồng lỏa được, với lại cũng có công sinh ra tiểu hoàng tử kế vị nên người hãy tha cho muội ấy một mạng được không ạ. Sai ở đâu thì trị ở đó… Dù sao thì đứa nhỏ mới sinh ra cần phải có mẫu thân mà.”
“Được. Ta sẽ cân nhắc lời nàng nói…”
Sở Nhất Dạ thừa biết dù mình không đề nghị những lời này với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-hau-ho-ly-nhat-da-yeu/3440483/chuong-47.html