Nửa tháng sau, được sự cho phép của hoàng thượng, Lệ Quân là người duy nhất được phép qua lại với Nhất Dạ theo sự thỉnh cầu hôm đêm đó của nàng.
Lúc này cô đang ngồi cùng Nhất Dạ chuẩn bị dùng thiện, tì nữ vừa dâng lên là món canh cá và thịt tiềm ngũ vị, món ăn được đặt trên bàn - Nhất Dạ chỉ vừa ngửi thấy đã nhướng người lên “ọt” một cái làm Lệ Quân giật mình hoang mang.
“Cô bị gì thế Tiểu Dạ…” nói rồi Lệ Quân lén lút vận phép đặt lên cổ tay của nàng và phát hiện ra có thêm một mạch đập nữa đang tồn tại trên người cô. Sắc mặt thay đổi Lệ Quân giận dữ huơ đổ cả bàn đồ ăn.
“Lại có long thai cơ đấy… Sao cô ngu ngốc quá vậy Sở Nhất Dạ? Đã ra nông nỗi như thế rồi còn có thể thị tẩm được!”
Tiếp theo là những cơn buồn nôn ập đến Nhất Dạ liên tục quặng người nôn ói đến mệt lã. Nàng có nào màng đến những lời trách móc của Lệ Quân. Điều duy nhất nàng nghĩ đến lúc này là làm sao để bản thân mình có thể khỏe mạnh cho đứa bé được chào đời bình an.
Nhất Dạ thật sự rất sợ phải một lần nữa bị hãm hại để rồi mất con, nên nàng quyết định giấu nhẹm đi chuyện mang long thai chỉ trừ có vị thái y tâm phúc trong cung của nàng tới lui thăm khám, y cũng đã đồng ý giúp nàng che giấu long thai trong bụng.
Những ngày sau đó, không biết duyên cớ làm sao vị thái y này lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-hau-ho-ly-nhat-da-yeu/3420587/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.