Lúc này Nhất Dạ vừa bước về đến nơi đã thấy tiểu tì nữ tâm phúc của Tử Yên đang quỳ khóc lóc chỉ thẳng vào mặt mình.
“Bẩm thưa hoàng thượng, chính là hoàng hậu… là hoàng hậu đã mua chuộc nô tì… sai nô tì diễn vở kịch “mình bị hoàng quý phi vu oan”, do nô tì đã nhất thời mê muội cộng thêm chuyện hoàng hậu bắt ép người thân tại quê nhà, nên nô tì buộc phải phản bội chủ tử của mình để giúp hoàng hậu loại trừ cái gai trong mắt… khẩn xin hoàng thượng khai ân!”
Sở Nhất Dạ khi này vẫn chưa khỏi bất ngờ hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng tiểu tì nữ này đã cắn lưỡi tự tử chết rồi mà, sao bây giờ lại ở đây nói năng xằng bậy về nàng.
“Hoàng thượng… thần thiếp vẫn chưa hiểu là chuyện gì!”
“Chưa hiểu sao? Nàng phải là người hiểu rõ hơn bất cứ ai chứ!” - Diệp Lãnh gằn giọng.
“Buồn cười thật! Lúc Tử Yên muội ấy được cho là có lỗi, thì hoàng thượng lại lẳng lặng bỏ qua, không tiếp tục truy cứu sợ sủng phi của người bị kết tội. Còn nay chỉ cần có một manh mối nhỏ bất lợi cho thần thiếp thì chàng liền kết tội thẳng thừng… Hoàng thượng người vốn thật không xem Sở Nhất Dạ này là gì cả!” - Nàng uất ức.
“Căn bản đó là do nàng vốn đã quá thủ đoạn! Ban đầu ta đã cho nàng biết rằng ta chỉ sủng ái mỗi mình Diên Tử Yên và vì nghĩ cho nàng sẽ thiệt thòi nên để nàng nắm giữ chức vị cao nhất hậu cung. Nhưng nàng vốn đã không muốn dừng lại ở đó… nàng muốn ta phải công bằng thế nào đây?” - Hắn nuốt giận, gầm thét từng câu nói.
“Bởi vì từ đầu đến cuối người luôn không tin tưởng thần thiếp!”
“Được! Cứ cho là ta thiên vị… ta cho nàng cơ hội cuối cùng. Nàng nên nhận tội trả lại sự trong sạch cho Tử Yên, ta cũng sẽ không truy cứu thêm nữa, chuyện này sẽ kết thúc tại đây.”
Nhất dạ cương quyết: “Thần thiếp không có tội cớ gì phải nhận!”
“Nàng! Nàng lại cứng đầu với ta… Người đâu truyền lệnh ta, Sở Nhất Dạ thân là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, lại sinh lòng ganh ghét đố kỵ, hãm hại phi tử hậu cung, phẩm hạnh không đoan chính, có mưu đồ hại tiểu công chúa… Nay ta nghiêm phạt cấm túc đóng cửa Sở Tiêu cung để nàng ấy ăn năn sám hối. Không có lệnh tuyệt đối không được rời cung dù chỉ một bước. Đồng thời hậu cung tạm giao quyền cai quản cho hoàng quý phi Diên Tử Yên nắm giữ!”
“Tuân…chỉ!”
Đại thái giám liền đi truyền thông cáo cả hoàng cung.
Tiếng kết lệnh như một mũi dao đâm xuyên trái tim Sở Nhất Dạ. Nàng quỳ thụp xuống bần thần tuyệt vọng. Lời kết án không một chút do dự khiến nàng như chết lặng. Rồi vô thần cười khảy một tiếng.
“Hoàng thượng, người không tin ta đến thế sao?” - Nàng nhắm mắt đầy đau đớn nước mắt tuôn rơi.
Đóng cửa cấm cung hoàng hậu Sở Nhất Dạ!
…
Đến tối, ngồi trước gương, nàng bần thần xâu chuỗi lại mọi chuyện ngày hôm nay, tại sao tất cả lại diễn ra một cách nhanh chóng thế này.
Chợt nghĩ ra điểm khác thường nào đó.
“Sao tự dưng Diệp Lãnh lại thay đổi thái độ nhanh như vậy, chẳng lẽ phía Diên tướng quân đã gây khó dễ gì cho chàng sao?” - nàng lo nghĩ cho hắn.
“Lại còn tì nữ bên cạnh Tử Yên nữa, sao vẫn còn sống?”
Một làn khói huyết từ đâu tụ lại trên chiếc bàn trang điểm chính là ẩn thuật của Liễu Tuyết Kỳ. Một con xà yêu hiện lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Nhất Dạ.
“Đến giờ khắc này mà cô vẫn còn ngu muội nghĩ tốt cho Diệp Lãnh được sao?”
Nàng nhướng mày bỡ ngỡ: “Cô hết giận ta rồi sao?”
Tuyết Kỳ mặc kệ lời thừa thãi này của nàng, liền vào thẳng vấn đề.
“Muốn biết rõ thực hư ra sao thì theo ta rồi cô sẽ hiểu! Nhưng nói trước là cô nên chuẩn bị tâm lý đã…”
Nhất Dạ càng thêm hồi hộp lo sợ bất an hơn khi nghe lời này từ cô ta.
Xà yêu Tuyết Kỳ xót thương nhìn nàng, chần chừ vài giây rồi mới hóa phép cho Nhất Dạ ẩn thân tàn hình đi theo mình đến Hàn Xuân cung - nơi Diên Tử Yên đang đắc ý vui mừng cho chiến thắng ngày hôm nay của ả, tự khen bản thân không cần “ra trận” mà vẫn khiến nàng thất bại thảm hại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]