Chương trước
Chương sau
Vào một buổi sáng...

"Nương Nương à người mau dậy đi sắp tới giờ cùng bệ hạ thượng triều rồi." Khúc Đàn hối thúc.

"Hôm nay ta không khỏe có thể miễn cho ta một lần không?" Nhất Dạ mệt mỏi.

Bình thường mỗi sáng Nhất Dạ hay lười biếng nên cứ bảo là không khỏe và Khúc Đàn luôn phải thúc dục nàng dậy.

"Nương Nương à, nô tì biết ngày nào người cũng không khỏe mà... Nhưng hôm nay là cơ hội ít ỏi để gặp được hoàng thượng nên người phải dậy đi nào." Khúc Đàn lãi nhãi bên tai nàng.

"Được rồi được rồi, nhà ngươi mau chuẩn bị xiêm y cho ta đi."

Tiếp đó nàng ngồi trước gương chỉnh lại chiếc trâm ngọc bích trên búi tóc, khoác lên mình bộ hoàng phục nghiêm trang.

...

Rất nhanh cũng đã đến giờ cuối giờ Tị, bãi triều.

Buổi thượng triều hôm nay kéo dài đến bốn canh giờ, nên khi vừa kết thúc Nhất Dạ bắt đầu cảm thấy hơi choáng váng, vừa đứng dậy đã nghiêng người chao đảo, bước chân đứng không vững. Diệp Lãnh theo quán tính đã đỡ lấy và dìu nàng vào tẩm điện nghỉ ngơi, gọi thái y đến thăm khám cho nàng.

Vừa đặt xuống giường Sở Nhất Dạ liền mệt quá mà thiếp đi. Thấy vậy Diệp Lãnh chỉ lặng lẽ ngồi cạnh nhìn nàng, cứ thế một canh giờ trôi qua thỉnh thoảng hắn đưa tay lên vén lọn tóc nhỏ ra sau mang tai, ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp phúc hậu của nàng.



Vừa thấy nàng chợt tỉnh, Diệp Lãnh vội vàng đứng dậy bối rối hướng về nơi khác vấp váp.

"Hừm... Nàng tỉnh rồi đấy à, ta...ta có căn dặn ngự thiện phòng sắc thuốc an thai cho nàng, nàng mau ngồi dậy dùng thuốc đi... người đâu mang thuốc lên dâng hoàng hậu."

Nhất Dạ cầm chén thuốc, tay vừa nâng từng muỗng thuốc đưa vào miệng vừa cười thầm trong lòng, thật ra khi nãy nàng đã tỉnh được một lúc cảm nhận được Diệp Lãnh vuốt tóc nàng, rõ ràng là có sự quan tâm nhưng lại cứ tỏ vẻ lạnh lùng chán ghét, thật khó hiểu.

Vừa uống xong chén thuốc nàng từ tốn nói: "Hoàng thượng... thật ra vừa nãy những hành động của người thần thiếp đều cảm nhận được hết... liệu trong tim người đã có chổ cho Nhất Dạ này?"

Diệp lãnh luống cuống một mực chối cãi "Nàng! Nàng ngủ nhiều nên mơ hồ sinh ra ảo giác à?"

Nhất Dạ có chút bức xúc: "Mơ hồ hay không thì hoàng thượng là người biết rõ nhất, tại sao... rõ ràng là người cũng có tình cảm với ta, cớ sao phải lạnh lùng xa cách?!"

Diệp Lãnh rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh, trầm giọng: "Nhất Dạ à, thật ra trên đời này có những chuyện bản thân ta không thể tự quyết... Cả đời này của ta chỉ có thể là của Tử Yên mà thôi... mặt dù ta..."

"Mặc dù thế nào? Diệp Lãnh, người nghe cho rõ đây, thật ra ta chính là..."

Nhất Dạ không kìm được mà vội vàng nói sự thật về trận chiến năm đó nàng đã cứu hắn như thế nào, nhưng chưa kịp dứt câu - thì thái giám bên ngoài đã truyền tin hoàng quý phi Tử Yên muốn cầu kiến!

Ngay lúc này Tử Yên háo hức bồng tiểu công chúa đến tẩm điện của Diệp Lãnh. Đứng trước sự sượng trân của hai người:

"Thật trùng hợp, hoàng hậu người cũng ở đây ạ..."

Cô ta đỏng đãnh nhìn sang Nhất Dạ một cái rồi liền quay qua truyền cho hoàng thượng tiểu công chúa đang bế trên tay ả, cố tạo ra cảnh gia đình ba người vui vẻ trước mặt Nhất Dạ.



Mặc dù Diệp Lãnh có phần ngượng ngùng nhưng nó chính là hạt cát khiến đôi mắt nàng đỏ hoe đầy thất vọng.

Nàng cúi mặt xuống với đôi mắt ngấn lệ, miệng cười hành lễ: "Hoàng thượng cứ tự nhiên, thần thiếp xin cáo lui trước."

Thoáng thấy sự bịnh rịnh của Diệp Lãnh dành cho Nhất Dạ. Tử Yên lòng thêm bồn chồn lo lắng. Sở dĩ ả có mặt vào lúc này là khi sáng có hay tin buổi thượng triều hôm nay có cả hoàng hậu tham dự, thế là ả sai người theo dõi nàng khi bãi triều.

Biết được Nhất Dạ đang nghỉ ngơi tại tẩm điện nên ả mới bồng tiểu công chúa đến phá rối sự riêng tư của hai người họ. Giờ đây theo quan xác thì có lẽ chính Tử Yên cũng đã phần nào cảm nhận được Diệp Lãnh đã thật sự động lòng với Nhất Dạ.

...

Một ngày trung hợp ba con người không chung tiếng nói, ấy lại tình cờ ngồi chung trên một bàn trà bánh ở ngoài ngự hoa viên do Tử Yên cố tình sắp xếp.

Đột nhiên ngay lúc này đây có nô tì bên cung Tử Yên chạy vào hốt hoảng gấp gáp bẩm báo:

"Thưa... Thưa hoàng quý phi nương nương, tiểu công chúa xảy ra chuyện rồi ạ!"

Nghe tin tiểu công chúa xảy ra chuyện, Diệp Lãnh cùng Tử Yên tức tốc chạy về xem tình hình. Nhất Dạ cũng vội vã đi theo sau, tuy có mâu thuẫn đối đầu với cô ta nhưng trẻ con ngây thơ vô tội, thật w nàng cũng rất lo lắng.

Sau một hồi đợi chờ cuối cùng thì thái y cũng đưa ra kết luận:

"Bẩm thưa hoàng thượng, tiểu công chúa bị ngạt thở nên mới tím tái mà quấy khóc, may mắn là phát hiện kịp thời nên có thể giữ được tính mạng. Nhưng điều đáng nói ở đây là trên cổ của công chúa - bệ hạ nhìn xem, có một vết lằng ửng đỏ, thần không dám nói bừa... thật sự giống như một bàn tay nào đó xiết chặt mới dẫn đến tình trạng này."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.