Vào một buổi sáng...
"Nương Nương à người mau dậy đi sắp tới giờ cùng bệ hạ thượng triều rồi." Khúc Đàn hối thúc.
"Hôm nay ta không khỏe có thể miễn cho ta một lần không?" Nhất Dạ mệt mỏi.
Bình thường mỗi sáng Nhất Dạ hay lười biếng nên cứ bảo là không khỏe và Khúc Đàn luôn phải thúc dục nàng dậy.
"Nương Nương à, nô tì biết ngày nào người cũng không khỏe mà... Nhưng hôm nay là cơ hội ít ỏi để gặp được hoàng thượng nên người phải dậy đi nào." Khúc Đàn lãi nhãi bên tai nàng.
"Được rồi được rồi, nhà ngươi mau chuẩn bị xiêm y cho ta đi."
Tiếp đó nàng ngồi trước gương chỉnh lại chiếc trâm ngọc bích trên búi tóc, khoác lên mình bộ hoàng phục nghiêm trang.
...
Rất nhanh cũng đã đến giờ cuối giờ Tị, bãi triều.
Buổi thượng triều hôm nay kéo dài đến bốn canh giờ, nên khi vừa kết thúc Nhất Dạ bắt đầu cảm thấy hơi choáng váng, vừa đứng dậy đã nghiêng người chao đảo, bước chân đứng không vững. Diệp Lãnh theo quán tính đã đỡ lấy và dìu nàng vào tẩm điện nghỉ ngơi, gọi thái y đến thăm khám cho nàng.
Vừa đặt xuống giường Sở Nhất Dạ liền mệt quá mà thiếp đi. Thấy vậy Diệp Lãnh chỉ lặng lẽ ngồi cạnh nhìn nàng, cứ thế một canh giờ trôi qua thỉnh thoảng hắn đưa tay lên vén lọn tóc nhỏ ra sau mang tai, ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp phúc hậu của nàng.
Vừa thấy nàng chợt tỉnh, Diệp Lãnh vội vàng đứng dậy bối rối hướng về nơi khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-hau-ho-ly-nhat-da-yeu/3420571/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.