Diệp lãnh thêm phần giận dữ cố điềm tĩnh nói:
"Còn hỏi ta chuyện gì được sao, vốn dĩ ta cho rằng nàng biết an phận trong chốn hậu cung này, nhưng chưa gì đã đi gây sự vô cớ với người của ta, nàng có xem lời nói của ta ra gì không?!"
Sở Nhất Dạ đang trong cơn nóng sốt cả người uể oải mệt mỏi, cũng không muốn đôi co nhiều với hắn, nàng cứ thế mà im lặng không nói thêm lời nào, nằm bất động trên giường.
"Đừng bày ra bộ dạng đáng thương như thế trước mặt Diệp Lãnh này, ta nói cho nàng biết chuyện ngày hôm nay nàng chưa xong với ta đâu!"
Nói dứt lời Diệp Lãnh tức giận bước ra khỏi phòng đóng sầm cửa lại, mặc kệ là nàng đang đau bệnh ra sao, hắn cứ thế mà đi đến cung của Diên Tử Yên.
Tử Yên trước đó đã cay cú chuyện Nhất Dạ trách phạt mẫu thân của mình, nên đã thủ thỉ vào tai khóc lóc mách lại với Diệp Lãnh rằng: bị hoàng hậu lên mặt hống hách ức hiếp hai mẹ con bọn họ đến không còn mặt mũi nào. Hắn ta vừa nghe thấy thế đã thương hoa tiếc ngọc - không cần phân biệt đầu đuôi câu chuyện đúng sai ra sao, đã nổi trận lôi đình đi đến tẩm cung của Nhất Dạ mà trút giận lên người nàng.
...
Ngày hôm sau, thái y cũng đã đến thăm khám cho bệnh tình của Sở Nhất Dạ, may mắn là nàng chỉ bị nhiễm phong hàn thông thường, cũng không ảnh hưởng gì nghiêm trọng đến phụng thể, nàng chỉ cần uống thuốc và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-hau-ho-ly-nhat-da-yeu/3420561/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.