Tiểu Nhất Dạ nằm gọn trên một gốc cây hòe lớn, đuôi trắng ngoe nguẩy lên xuống, chốc chốc nàng lại liếm vào chi trước của mình, chốc chốc lại ngáp dài một cái.
Nàng ngắm nhìn về phía doanh trại ở gần đó, nơi binh lính đang tập luyện võ nghệ.
Các binh sĩ ai nấy đều có dáng vẻ to lớn, cơ thể cường tráng, khoác lên người bộ áo giáp uy dũng, tay cầm binh khí đang luyện tập rất chăm chỉ.
Ánh mắt Sở Nhất Dạ hướng về phía một nam nhân đứng ở trung tâm đang huấn luyện cho đám binh lính luyện tập.
Nam nhân mặc giáp phục, đôi mắt phượng cao cao tại thượng, chiếc mũi cao vút cùng khuôn mặt đẹp như tạc tượng, rõ ràng chẳng ai có thể tin nổi người đàn ông này đã chỉ huy quân đội chiến đấu với giặc ròng rã suốt ba tháng qua.
Chính là Diệp Lãnh, thái tử của Nam Bách Triều, ba tháng trước chàng nhận lệnh đến chiến trường phương Bắc chiến đấu với quân nước Thục, vì là một người tài giỏi xuất chúng, vừa mới đến đã được lòng tất cả các quân lính trong doanh trại.
Mặt trời vừa lặn xuống núi, ánh hoàng hôn đỏ rực hòa lẫn với ngọn lửa trại đang cháy bừng bừng.
Đoàn quân ngồi xếp thành hình tròn quanh đống lửa, người thì nướng thịt, người thì kể chuyện, không khí vừa nhộn nhịp, lại có chút tịch mịch.
Diệp Lãnh vừa ngã lưng ra phía sau, vừa vuốt ve con cáo đang nằm ngoan ngoãn bên cạnh hắn.
"Cả ngày hôm nay không thấy ngươi, có phải lại chạy đi phá phách ở đâu rồi không?"
Tiểu Nhất Dạ vờ như vô tội, liếm liếm bộ lông trắng mịn của mình.
Diệp Lãnh véo véo má nàng.
"Đúng là, ngươi đang giả vờ không hiểu lời ta nói có phải không?"
Nàng bị Diệp Lãnh véo má, có chút đau nhói, đưa ra vẻ mặt giận dỗi, huýt sang một bên không thèm nhìn chàng.
Đám binh lính đang ngồi ở gần đó, không nhịn được lên tiếng.
"Thái tử, xem ra người rất có hứng thú với con cáo trắng này thì phải, con cáo này rốt cuộc có gì đặc biệt mà khiến cho người phải chú ý đến chứ?"
Những tên lính khác cũng đồng thanh "Phải đó, phải đó."
Diệp Lãnh nhếch miệng, nhìn con cáo trắng bên cạnh.
"Ta cảm thấy, Tiểu Bạch không giống như những con cáo bình thường khác."
Diệp Lãnh thường gọi nàng với cái tên thân thiết là Tiểu Bạch.
Một tháng trước, khi Diệp Lãnh hành quân đi ngang qua ngọn núi, nhìn thấy một con cáo trắng đang chậm rãi tiến về phía trước với một chân đang bị thương bởi mũi tên, có lẽ là bị tên thợ săn nào đó đã bắn trúng.
Đang lúc chuẩn bị hạ trại nghỉ ngơi, thế là chàng tiện tay băng bó vết thương cho nó, nào ngờ sau đó nó cứ đi theo chàng suốt cả đoạn đường hành quân.
Chàng cảm thấy chặng đường chinh chiến khốc liệt này lại có thêm 'người' bầu bạn, thế là vui vẻ mang con cáo về doanh trại, ngày ngày nuôi nấng như thú cưng.
Diệp Lãnh không biết rằng, Tiểu Bạch mà chàng cứ ngỡ là một con cáo yếu đuối lại là một con lục vỹ đã tu luyện nhiều năm.
Sở Nhất Dạ lần đầu được một nam nhân đối xử tốt với mình như vậy, nàng hạnh phúc đến mức chỉ muốn ở bên cạnh chàng cả đời, làm thú cưng để chàng vuốt ve mỗi khi rãnh rỗi.
Thế nhưng, thế sự khó lường, vốn dĩ mục đích mà Diệp Lãnh đến biên giới phương Bắc là để đánh giặc, ngày qua ngày luôn phải bày binh bố trận, xông pha ngoài chiến trường.
Hôm đó, A Cường, một binh sĩ chạy về báo tin, hắn mặt mày tái mét, hốt hoảng nói:
"Đoàn quân của chúng ta không may bị quân địch bao vây, thất bại dưới tay của đại tướng nước Thục, ta khó khăn lắm mới sống sót trở về báo tin..."
A Cường còn chưa nói được hết câu, nàng đã từ trên cây phóng xuống chạy như bay, lúc đó, trong đầu nàng chỉ quanh quẩn những suy nghĩ về Diệp Lãnh, chàng sẽ không sao chứ? Sẽ ổn mà, có phải không?
Lúc nàng đi đến, chiến trường chỉ còn lại xác những quân lính trong cuộc chiến đẫm máu me bê bết, khốc liệt vô cùng.
Nàng sợ hãi, cố gắng ngửi tìm mùi của Diệp Lãnh, thế nhưng mùi máu tanh nồng nặc khiến nàng không thể xác định được vị trí của chàng ở đâu.
Cũng không rõ đã qua bao lâu, nàng mần mò, lay từ cái xác này đến cái xác nọ, cuối cùng mới tìm thấy Diệp Lãnh.
Cả người chàng toàn là vết thương, còn có mấy dấu vết bị kiếm chém, đang khó khăn thở dốc.
Nhất Dạ lúc này chỉ cảm thấy thật may mắn, bởi vì với nàng, chỉ cần chàng còn sống là đã tốt lắm rồi.
Lúc này, nàng nhả ra một viên châu trong miệng, viên châu màu bạc lóa sáng sau đó dần dần chữa lành những vết thương trên người của Diệp Lãnh.
Tiểu Nhất Dạ hóa thành hình người, đưa Diệp Lãnh đến một hang động ở gần đó để trị thương.
Nàng ngày đêm kề cạnh chăm sóc cho chàng đến khi chàng tỉnh lại.
Chỉ là tu luyện của nàng vẫn còn yếu kém nên lúc ở hình dạng con người vẫn còn lộ tai và đuôi của mình, nàng lo rằng đến khi Diệp Lãnh tỉnh lại nhìn thấy nàng sẽ sợ hãi, bèn dùng pháp thuật làm mờ đôi mắt của chàng.
Diệp Lãnh sau khi hôn mê vẫn có vài lần tỉnh lại, nhưng do vết thương quá nặng cho nên vẫn chưa thể tỉnh táo hoàn toàn, cánh tay chàng cử động.
"Ta... Đang ở đâu? Ta chưa chết sao?"
Nhất Dạ vội lấy nước lại cho chàng, khẽ nói:
"Chàng vẫn còn sống, vài ngày nữa là có thể hồi phục vết thương, đừng lo lắng."
Diệp Lãnh cảm thấy trước mắt mờ mịt chẳng nhìn thấy gì, chau mày:
"Là cô nương đã cứu mạng ta sao?"
"Chỉ là tình cờ thôi..."
"Mắt của ta..."
"Chàng đừng lo, mắt của chàng chỉ là bị mất thị lực trong một thời gian thôi, vài ngày sau sẽ khỏi à."
Diệp Lãnh trong vô thức nắm lấy tay nàng:
"Cảm ơn cô nương đã cứu mạng của ta, sau khi ta hồi phục nhất định sẽ báo đáp."
Nàng thẹn thùng.
"Ta... Ta không cần chàng báo đáp gì cả, cố nhân có câu, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, ta cũng chỉ là muốn làm việc thiện thôi."
Chàng nói:
"Không, ta cũng từng được dạy rằng, nếu nhận được ân huệ thì nhất định phải báo đáp."
Nhất Dạ đứng dậy, huơ tay một cái trên đống củi ở giữa hang động liền bừng cháy, ngọn lửa đỏ sưởi ấm cả hang động.
"Ta không cần chàng báo đáp, ta chỉ muốn được ở bên cạnh chàng."
Diệp Lãnh nghe xong, có chút sững sờ, sau đó bật cười:
"Nàng chẳng lẽ là muốn thành thân với ta sao?"
Nàng vốn dĩ chỉ muốn làm thú cưng bên cạnh chàng, nhưng nếu như lời chàng nói, có thể được trở thành phu nhân của chàng, cùng chàng vĩnh kết đồng tâm thì còn hạnh phúc hơn biết là bao.
Nghĩ vậy, nàng vội gật đầu lia lịa:
"Phải... À không, ta muốn... Nhưng mà nếu chàng không đồng ý thì ta không ép."
Dù sao làm thú cưng bên cạnh chàng thì nàng cũng đã mãn nguyện lắm rồi.
Diệp Lãnh phì cười:
"Nàng cứu ta một mạng liền nhìn trúng ta ư?"
"Ta..."
"Được, sau khi ta hồi phục, nhất định sẽ đưa kiệu hoa đến rước nàng làm thê tử, chăm sóc nàng cả đời."
Trái tim nàng đột nhiên đập thình thịch, mặt đỏ bừng, mãi một lúc sau vẫn chưa thấy nàng nói năng gì, Diệp Lãnh mắt không thể nhìn được, đoán là nàng đang ngại ngùng, bèn nói:
"Nhà của nàng ở đây sao?"
Nhất Dạ vội lắc đầu:
"Không, đây chỉ là một hang động, do gần với chiến trường nơi chàng bị thương nên ta đã đưa chàng đến đây để chăm sóc."
Diệp Lãnh nghe xong, có chút cảm động, một cô nương chân yếu tay mềm lại cõng chàng về đây, rồi lại vì chàng mà ở lại trong một hang động lạ lẫm như vậy.
Chàng nghĩ, nhất định sau này khi trở về hoàng cung sẽ lấy nàng làm đích thê thái tử phi, quyết không để nàng chịu thiệt thòi.
...
Những ngày sau đó, do không nhìn thấy đường, Nhất Dạ thường xuyên đúc cho chàng ăn cơm, lấy nước cho chàng uống, đọc sách cho chàng nghe, trò chuyện cùng chàng.
Cuộc sống cứ vậy trôi qua bình yên hạnh phúc.
Cho đến một tuần sau, trong lúc đoàn quân của Diên tướng quân đi tuần tra, ngang qua hang động, họ nhìn thấy bên trong có vết củi lửa liền đi vào thăm dò thì nhìn thấy Diệp Lãnh.
Nhất Dạ rất muốn bước ra đi cùng chàng nhưng bởi vì sợ bị phát hiện chiếc đuôi hồ ly của mình nên nàng chỉ đành khổ sở trốn ở một góc, nhìn chàng rời đi.
Diệp Lãnh đôi mắt vẫn chưa bình phục, chàng hỏi tướng quân và đám binh lính.
"Các người có nhìn thấy cô nương đã cứu mạng ta và ở cùng ta trong hang động mấy ngày hôm qua không?"
Diên tướng quân suy nghĩ, ở chốn biên giới nguy hiểm dồn dập như thế này lấy đấu ra cô nương nào chứ?
Ông ta gãi đầu, ngoại trừ con gái ông ta theo đoàn quân ra chiến đấu thì chắc chẳng còn nữ nhân nào khác.
"Thưa thái tử, ý ngài là con gái thần, Diên Tử Yên sao ạ? Ở chốn chiến trường đầy hiểm nguy này, chỉ có nó là dũng cảm dám đi đến để chiến đấu chống quân giặc."
Diệp Lãnh chỉnh sửa lại y phục trên người, lay lay vầng trán.
"Ngươi nói rằng ở đây ngoại trừ con gái của ngươi thì không còn nữ nhân nào khác sao?"
"Vâng ạ."
"Nàng ấy đang ở đâu?"
"Mấy ngày nay con bé nói rằng lo lắng cho an nguy của thái tử bởi vì bọn ta đã tìm kiếm khắp nơi kể cả những xác chết ở trên chiến trường đều không thấy tung tích của người đâu, nó liền cứng đầu chạy đi tìm kiếm người mấy ngày nay chưa thấy trở về, đúng thiệt là..."
Diệp Lãnh nghe xong, lẩm bẩm:
"Chẳng lẽ là nàng ta sao...?"
Cuối cùng, Diệp Lãnh phải cùng đoàn quân trở về doanh trại bởi vì sắp tới bọn họ cần phải mở ra cuộc chiến với quân Thục sau lần thất bại trước.
Tiểu Nhất Dạ nấp ở trong góc, luyến tiếc ngước nhìn bóng lưng chàng rời đi, nàng thẫn thờ đặt ra câu hỏi, liệu lời hứa của Diệp Lãnh dành cho nàng có trở thành hiện thực hay không?
Nếu vậy, nàng phải trở thành con người, thế nhưng hiện tại dù có hóa thành người, tai và đuôi của nàng vẫn lộ ra, cũng chỉ trách tu luyện của nàng quá kém cỏi mà thôi.
Bất chợt ngay lúc này trong đầu Tiểu Nhất Dạ nảy ra một suy nghĩ.
Nếu nàng tìm được một thân xác con người và nhập vào, vậy thì chắc chắn nàng có thể đường đường chính chính lấy Diệp Lãnh và trở thành thê tử của chàng rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]