"Một người sống trong vùng an toàn của mình thì dễ, mạo hiểm đánh cược một lần, lại không dễ dàng." Tiêu Cửu Thành nhìn, thật tâm nói. Thật ra tính khí Thiên Nhã vẫn có thể làm nên chuyện lớn, chỉ là ba mươi mấy năm qua, bị Độc Cô Tấn bảo hộ quá tốt, thiếu hụt tôi luyện, cũng không phải kẻ bất tài vô dụng.
Thiên Nhã vốn dĩ đã cảm thấy mình vô dụng, vẻ mặt và lời nói khẳng định này của Tiêu Cửu Thành, thật đúng là chọc đến chỗ đau của nàng. Thiên Nhã nghĩ thầm, Tiêu Cửu Thành này quả thực không đơn giản, nhìn cách nói chuyện của cô ta xem. Nhưng Thiên Nhã cũng cảm thấy mình không thể bị lời ngon tiếng ngọt của Tiêu Cửu Thành lừa gạt, nàng phải luôn đề cao cảnh giác đối với Tiêu Cửu Thành mới được.
"Ai biết có phải cô tính kế tôi hay không!" Thiên Nhã tức giận nói.
"Em và Thiên Nhã không oán không thù, cần gì phải vòng một vòng lớn như vậy chạy tới tính kế chị chứ? Nói báo ân, chị lại không tin, em cũng hết cách." Giọng điệu Tiêu Cửu Thành bất đắc dĩ nói.
"Tôi lại không nhớ rõ mình có ân tình lớn như vậy với cô." Thiên Nhã cảm thấy chuyện mình không nhớ rõ, chắc chắn là chuyện không quan trọng gì, càng không nói tới có ân tình lớn gì đó.
"Chị đá tên nam sinh kia rất dễ dàng, cho nên không để trong lòng, nhưng chị xem em là một cô gái yếu đuối như vậy, nửa đêm ở bên ngoài, chị cảm thấy có nguy hiểm không?" Tiêu Cửu Thành hỏi.
Thiên Nhã liếc mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-hau-hien-dai-thien/533386/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.