Đường Uyển Nhi biết Chu Mẫn và Trang Chi Điệp ý kiến bất đồng, trong thâm tâm hận Chu Mẫn, song không dám ác ý mắng anh, chỉ khuyên Chu Mẫn không nên để tổn thương tới hoà khí. Chuyện này, cho dù thầy giáo Điệp không quan tâm tới anh, khiến anh mất việc làm ở toà soạn tạp chí, thì cái bát cơm đã giành được đó, cũng là do người ta đã cho anh lúc đầu. Hơn nữa người ta cây to rễ sâu, chọi lại với Cảnh Tuyết Ấm được. Nếu làm cho thầy Điệp ngãng ra, thì vụ kiện này có thắng cũng phải thua. Chị ta nói đến mức Chu Mẫn chịu cứng, không còn bác được câu nào, song chỉ đem huyên ra khe khẽ thổi. Chu Mẫn mở quyển sổ tay ra, vừa xem vừa thổi, thổi ra những âm điệu lạ lùng. Đường Uyển Nhi nghe không hiểu. Chờ tới khi Chu Mẫn thổi đã mệt, đi dạo phố, Đường Uyển Nhi mới giở sổ tay ra xem, trong sổ tay không có bản nhạc, mà là một bài thơ do Chu Mẫn sáng tác:
Tôi đi khắp đông tây
Đã tìm hỏi mọi người
Tôi tìm hết mọi nơi
Nhưng chẳng có nơi nào yên linh hồn tôi được
Tôi tìm được một người đàn bà mới
Song cô ta đã có chồng
Tuy ở trong căn nhà mới
Mà đồ dùng nào có mới đâu
Từ một huyện lỵ rách nát dọn đến đô thị phồn hoa
Tôi gặp toàn những lão già
Nghe thấy rặt những lời cũ rích
Mẹ ơi, người đã sinh ra đứa con này
Trong đầu đứa con của người
Bao giờ mới có tư duy mới?
Đọc xong mới biết Chu Mẫn đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-do/1823682/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.